Edit: Phi Phi
Beta: Quỳnh
P/s: Quà Tết. Mai sẽ up tiếp nhiều nha. Mọi người nhớ đọc nhé
“Bạch bộ trưởng, xác thật là Dạ Kiêu!” Bạch Lang chỉnh đốn lại thân người, sắc mặt đã là một bộ dáng như lâm vào đại dịch.
Bạch Túc Diệp tay nắm chặt túi đồ, toàn thân đề phòng.
Giao thông nơi này quản chế nghiêm ngặt, chiếc xe này lại đi vào như chỗ không người, ngoại trừ anh ta còn ai có thể dám kiêu ngạo như vậy? Ngày đó khi anh ta nhập cảnh, cô ở trong sân bay theo dõi anh ta, thế cho nên đến nay bọn họ chưa từng chính diện gặp gỡ nhau. Cho nên, bây giờ anh ta đột nhiên xuất hiện tại đây, cô có chút sũng sờ, không rõ lắm ý đồ của anh ta.
“Bộ trưởng, đêm nay nơi này nhiều nhân vật quan trọng như vậy, không phải là anh ta đến ám sát ai đó chứ? Chúng ta có cần phải tăng cường người bảo vệ lên không?” Bạch Lang một tay nắm tay lái, một tay kia lên đạn súng lục.
“Đi theo hắn trước, xem tình huống rõ ràng thì nói tiếp. Không cần theo sát, tránh bứt dây động rừng!”
“Dạ!”
Dọc theo đường đi, đoàn xe Dạ Kiêu không nhanh không chậm tiến về phía trước, phía sau bọn họ cũng không nhanh không chậm bám sát. Bóng đêm bình tĩnh buông xuống như vậy, không biết qua bao lâu, đoàn xe chống đạn phía trước bỗng dưng dẫm phanh lại, “két—” một tiếng, âm thanh chói tai vang lên.
Bạch Túc Diệp nhíu mày, mỗi một tế bào trên người đều căng lên.
Bạch Lang đột nhiên phanh xe, đem xe dừng lại cách đoàn xe chừng trăm mét, tay cầm súng lục, một tầng mồ hôi mỏng đổ ra. Đáng chết! Khẳng định là Dạ Kiêu đã phát hiện! Lấy năng lực phản trinh sát của anh ta, có thể theo dõi đến bây giờ quả thực là không thể tưởng tượng!
Lúc đang nghĩ ngợi, cuối cùng cửa xe ở phía trước bị người mở ra. Người đàn ông cao lớn từ bên trong xe âm trầm bước xuống.
Người đàn ông này cho dù là trong bóng đêm cũng trước sau như một, rất bắt mắt. Thân hình cao lớn vượt trội, một bộ áo khoác màu đen đơn giản lại lãnh khốc. Đi theo bên cạnh anh ta đều là người vạm vỡ, thần sắc lạnh thấu xương, người nhìn thấy đều phải nhường đường sợ hãi né ra xa ba thước.
Người này trước sau thần bí vô cùng, nắm giữ thực lực thủ lĩnh quân sự, các quốc gia đều phải kiêng kị vài phần. Đêm nay, anh ta bừa bãi xuất hiện ở chỗ này như vậy, Bạch Túc Diệp không thể không hoài nghi anh ta là cố ý.
Vốn tưởng rằng anh ta là phát hiện bọn họ, Bạch Túc Diệp thậm chí đã làm tốt chuẩn bị cùng anh ta liều mạng. Chính là, sau khi anh ta xuống xe, lại chưa từng nhìn về phía bọn họ, chỉ là không nhanh không chậm đốt điếu thuốc, liền dựa vào xe đứng, ngón tay xinh đẹp thon dài không chút để ý gõ lên thân xe, ánh mắt nhàn nhạt nhìn thẳng phía trước, tựa đang đợi người.
Càng yên lặng như vậy, càng khiến trong lòng người ta bồn chồn.
Người đàn ông này, quá nguy hiểm……
Bạch Lang khẩn trương đợi một phút đồng hồ, thấy đối phương không hề có động tĩnh, trong lúc nhất thời không rõ ràng lắm rốt cuộc đối phương có tâm tư gì, hô hấp cũng đều căng thẳng.
“Bộ trưởng, hắn…… Hình như là đang đợi người.”
Bạch Túc Diệp cũng phát hiện. Anh ta, xác thật là đang đợi người. Hơn nữa……
“Anh ta là đang đợi tôi.” Cô mở miệng.
Thần sắc Bạch Lang lẫm lẫm, xoay qua nhìn cô. Bạch Túc Diệp đem túi đồ buông xuống, đẩy cửa xe, muốn đi xuống.
“Bộ trưởng!” Bạch Lang lo lắng gọi cô một tiếng, thần sắc ngưng trọng, “Hắn chính là hận cô tận xương tủy, cô như vậy đi xuống, chính là dê vào miệng cọp.”
“Tôi cùng anh ta đã có nợ, sớm hay muộn đều phải tính.” Bạch Túc Diệp cũng rất muốn đi. Người như Dạ Kiêu rất khó đem tín nhiệm giao ra, cố tình……giao cho cô, còn bị cô phản bội đến triệt để. Dạ Kiêu lúc này mới xuất hiện, đã xem như để lại cho cô mấy năm mạng sống.
Bạch Lang còn muốn nói cái gì, Bạch Túc Diệp cũng đã kiên định đẩy cửa xe đi xuống. Cô một thân lễ phục màu đỏ đứng ở trong bóng đêm, như anh túc nhanh nhẹn nở rộ, mỹ lệ không gì sánh được. Thế nhưng, anh túc cũng có độc.
Cô ưu nhã, chậm rãi hướng về người đàn ông đi đến. Giày cao gót nhẹ nhàng giẫm xuống mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy. Ở trong bầu không khí an tĩnh như vậy, nghe giống như tiếng tim đập bồn chồn.
Người bên cạnh Dạ Kiêu chỉ trầm tĩnh khoanh tay đứng phía sau, cũng giống như chủ nhân bọn họ, liếc mắt một cái cũng chưa từng nhìn qua cô. Đến khi chỉ còn lại ước chừng không đến 10 mét khoảng cách, Bạch Túc Diệp cẩn thận dừng lại bước chân. Dạ Kiêu đem tàn thuốc dụi tắt, ngón tay bắn ra, tàn thuốc chuẩn xác hướng vào trong thùng rác phía ven đường.
“Bạch bộ trưởng, đã lâu không gặp.”
Tiếng nói người đàn ông trầm thấp rất êm tai, nhưng là, rất lạnh. Lạnh tựa như hàn băng ngàn năm. Anh ta lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Bạch Túc Diệp. Một cái liếc mắt kia, lãnh đạm, thâm trầm, không có một chút độ ấm, cũng không có một tia cảm xúc.
Nhưng là, Bạch Túc Diệp biết, người đàn ông này, giấu ở trong tầm mắt là đối với cô thâm trầm nhất nhất khắc cốt ghi hận.
“Vốn dĩ cho rằng ngày anh xuống phi cơ nhập cảnh, chúng ta liền sẽ gặp mặt, nhưng không nghĩ tới, thế nhưng là chờ tới bây giờ.” Bạch Túc Diệp tận lực làm chính mình bình tĩnh đối mặt với anh ta. Cùng anh ta, cũng nhiều năm không gặp? Khi đó cô chỉ là một thiếu nữ 18 tuổi, ở trước mặt anh ta vĩnh viễn là một bộ dáng không rành chuyện đời, làm cho anh ta nâng ở trong lòng bàn tay cũng sợ cô đau; mà khi đó Dạ Kiêu cũng không như hiện tại, sâu không lường được như vậy, nguy hiểm hơn người, khi đó anh ta còn có cảm tình, còn có nhược điểm.
Hiện tại bọn họ, đều thành thục. Cũng đều…… Lại không phải quá khứ bọn họ……
“Kéo dài đến bây giờ mới gặp, xác thật có chút tiếc nuối.” Dạ Kiêu nâng mắt nhìn cô, “Muốn tính cùng tôi cách xa vậy mà nói chuyện?”
Bạch Túc Diệp không nhúc nhích. Phía sau, Bạch Lang từ trên xe xuống, khẩn trương nói: “Bộ trưởng, đừng tới gần bọn họ!”
Bạch Lang nói mới vừa xong, chỉ nghe ‘ bá bá bá ‘ vài tiếng, một loạt súng tự động giơ lên, tinh chuẩn nhắm ngay Bạch Lang. Bạch Lang cũng bắt tay giơ súng lên, nhưng là, chỉ có một khẩu súng, cùng bọn họ đối kháng như thế nào? Chỉ cần mình dám hành động thiếu suy nghĩ, tất nhiên sẽ bị bắn phá thành tổ ong vò vẽ.
“Bạch Lang, anh lui về trong xe đi!” Bạch Túc Diệp bình tĩnh phân phó.
“Bộ trưởng!”
“Tôi nói, anh cũng không nghe sao?” sắc mặt Bạch Túc Diệp lạnh chút.
Bạch Lang cắn răng, lúc này mới không thể không thu hồi súng, lui về bên trong xe chống đạn.
Dạ Kiêu nhưng thật ra rất có kiên nhẫn, cách cô một khoảng không xa không gần, dù bận vẫn ung dung nhìn cô. Bạch Túc Diệp thở sâu, xách làn váy, dẫm giày cao gót liền đi qua. Nếu như Dạ Kiêu thật sự muốn mạng của cô, anh ta tất nhiên sẽ không chờ tới bây giờ.
Bạch Túc Diệp đến gần mới phát hiện, hiện giờ Dạ Kiêu so với trước kia khí thế càng thêm lạnh người. Giống như hùng sư dã báo, ánh mắt đều lộ ra nguy hiểm.
Đợi đến khi cô đến gần, anh đột nhiên không nói lời nào, duỗi cánh tay dài đem cả người cô ôm lấy. Toàn thân anh ta tản mát ra hơi thở lạnh lẽo, Bạch Túc Diệp cũng không cảm động, chỉ là bình tĩnh ngửa đầu nhìn anh ta, tựa như tìm kiếm mục đích của anh.
“Nhiều năm như vậy không gặp, biết tôi nhớ em bao nhiêu không?” Anh ta nói nhỏ, tiếng nói kia dừng ở bên tai cô, rõ ràng là ái muội không rõ, nhưng là lại làm cô rùng mình.
Bởi vì, chữ “nhớ” kia, quả thực là từ giữa khớp hàm của anh ta cắn ra mà nói. Quả nhiên, nháy mắt tiếp theo, anh ta dùng sức một cái, bàn tay to lớn của anh liền bóp ở vào cái cổ mảnh khảnh của cô, đem cô một phen hung hăng đè ở trên thân xe lạnh băng phía sau.