“Chỉ là nhờ anh ta chở tôi đi dạo một chút, hội trường rất nhàm chán.” Hạ Thiên Tinh ra vẻ nhẹ nhàng nói, muốn từ trong lòng ngực anh thoát ra.
Bạch Dạ Kình không cho phép cô động đậy, đem cô gông cùm xiềng xích đến càng gay gắt. Ánh mắt sâu kín dừng ở nửa bên mặt cô, bỗng nhiên cũng không biết là từ đâu lấy ra khăn giấy ướt, đen mặt lau trên mặt cô vài cái. Động tác của anh không có chút ôn nhu, đường cong trên mặt cô cũng bị chà xát đến gắt gao. Trên mặt cô một tầng nhàn nhạt phấn trang điểm, lần này thế nhưng anh lại làm cho lớp trang điểm của cô không còn.
“Đau, anh đừng lộng……” Hạ Thiên Tinh đẩy tay anh xuống.
Bạch Dạ Kình thấy chân mày cô nhíu chặt, bộ dáng khó chịu, rốt cuộc cũng chịu buông lỏng tay, lại nhìn thấy cô lộ ra một tầng da thịt trắng nõn, trong lúc nhất thời sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều.
Không thể hiểu được vì sao bị chịu đau, Hạ Thiên Tinh có chút bực, trừng mắt liếc anh một cái, quay người ngồi vào bên cạnh. Còn may là không gian bên trong xe đủ rộng, cô ngồi vào phía bên phải, cách anh hơn nửa thước.
Dọc theo đường đi, hai người cũng không nói chuyện. Bạch Dạ Kình vẫn luôn nghe điện thoại, anh rất bận, đều là cùng đối phương nói chuyện về công việc ngoại giao, Hạ Thiên Tinh không dám nghe lung tung, chỉ dựa vào trên cửa sổ xe, ánh mắt vô định nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ.
Ảnh ngược gương mặt nghiêng tuấn lãng của anh chiếu ở trên cửa sổ, Hạ Thiên Tinh nhìn nhìn, nhịn không được ngẩn ra. Ngón tay mảnh khảnh không tự giác bò đến trên cửa sổ, đầu ngón tay nhẹ nhàng họa từng đường nét trên mặt anh, từng chút từng chút……
Có một số người nhất định phải trở thành ký ức như vậy.
……………………
Không biết qua bao lâu, xe dừng lại ở tiểu khu nhà cô.
Hạ Thiên Tinh lấy lại tinh thần, xách theo làn váy xuống xe. Nhớ tới cái gì, quay đầu lại cùng anh nói: “Anh chờ tôi một chút, tôi lập tức xuống liền.”
Bạch Dạ Kình liếc nhìn cô một cái, tựa hồ là nghiền ngẫm tâm tư cô. Nhưng mà cô không nói gì nữa, xách theo làn váy, đi thẳng vào thang máy.
Nhìn theo thân ảnh của cô biến mất, Bạch Dạ Kình ở bên trong xe ngồi yên tĩnh trong chốc lát, mới đẩy ra cửa xe đi xuống.
………………
Cô đóng lại cửa nhà ngây người hai mươi phút, mới kéo cửa đi ra. Đang muốn đi tìm anh, ở cửa lại hiện lên thân ảnh cao lớn khiến cô dừng lại.
Cô nhẹ nhàng mở ra cửa, dán vào cửa đứng ở kia. Thân ảnh cao dài của anh ẩn nấp ở trong mảng tối tăm, đứng đó hút thuốc. Trên hành lang dài, ánh đèn lờ mờ, tàn thuốc trên ngón tay chợt ẩn chợt hiện. Hạ Thiên Tinh rất ít khi nhìn thấy anh yên lặng như thế. Anh giống như vẫn luôn khắc chế.
Thấy cô ra tới, anh đem tàn thuốc dụi tắt, ném vào trong thùng rác.
Trong tay Hạ Thiên Tinh là hai cái hộp gấm, dùng túi cẩn thận gói lại, hai tay cô ôm đưa đến trước mặt anh, “Cái này trả lại cho anh.”
“Cái gì?” Bạch Dạ Kình liếc mắt.
“Đây là trang sức và lễ phục tôi dùng trong buổi tiệc tối hôm nay.”
Anh nhíu mày, “Tôi đưa đồ cho phụ nữ chưa từng cầm lại.”
Hạ Thiên Tinh kéo kéo môi, thần sắc cực kỳ đạm mạc: “Coi như tôi ngoại lệ đi. Tôi nghe chị Túc…… Không, tôi nghe Bạch bộ trưởng nói, mấy thứ này có ý nghĩa trân quý, tôi chịu trách nhiệm không nổi. Huống hồ, tôi cũng chưa từng nhận lễ vật quá quý giá từ người đàn ông khác.”
Hay cho một câu chưa từng nhận lễ vật từ người đàn ông khác!
Ánh mắt Bạch Dạ Kình u lãnh, tới gần cô, “Đó là vì trước kia người đàn ông em gặp gỡ không phải tôi. Nếu em không thích, cứ việc cầm đi ném.”
Hạ Thiên Tinh nhìn anh, thật lâu sau, khẽ thở dài, đem túi nhẹ đặt ở trên ven tường, “Đây là đồ vật của Tổng Thống tiên sinh, muốn ném hoặc là muốn cầm lại, đều tùy ngài tự mình xử lý.”
Mở miệng lại là giọng điệu lãnh đạm cùng xa cách.
Cô không có ngẩng đầu, lại có thể cảm giác được ánh mắt trên người anh lạnh đến thấm người, cô giả vờ như chưa từng phát hiện, tiếp tục nói: “Thời gian không còn sớm, ngài trở về sớm đi.”
Dứt lời, cô cũng không ngẩng đầu lên liền muốn rời đi. Nháy mắt tiếp theo, chỉ nghe thấy hô hấp của người đàn ông phía sau tăng thêm, trên cổ tay chợt căng thẳng, thân người gầy của cô đột nhiên dịch chuyển qua, lưng hung hăng đập lên trên vách tường. Cô đau đến muốn ngừng thở, tay người đàn ông đã nắm cằm cô, đem mặt cô nâng lên, đối mắt với anh, “Em vừa gọi tôi cái gì?”
Tổng Thống tiên sinh. Thực xa cách.
Hạ Thiên Tinh cắn môi, không nói gì. Chỉ động thủ bẻ tay anh.
Anh tăng thêm lực đạo, không cho cô thoát.
Hạ Thiên Tinh hình như có dự tính, há mồm cắn tay anh. Anh cau mày, ánh mắt trầm xuống, cúi đầu, muốn hôn lên môi cô.
Khí nóng bức tới, Hạ Thiên Tinh nghiêng mặt qua, nụ hôn của anh rơi xuống khoảng không. Chớp mắt, hai người đều dừng lại, không có tiến thêm một bước động tác.
Hô hấp của anh càng ngày càng áp lực, ánh mắt càng ngày càng trầm, chân mày nhíu chặt, tựa như không có kiên nhẫn.
Hạ Thiên Tinh lúc này mới chậm rãi quay mặt qua nhìn anh, “Anh muốn ở trên người tôi làm cái gì?”
“Có ý gì?” Giữa chân mày anh ngày càng nhíu chặt trầm trọng, tay chống ở trên vách tường, từ trên bễ nghễ nhìn xuống cô.
“Anh đưa tôi lễ vật quý như vậy, lúc trước còn giúp tôi nhiều lần như vậy, không phải bởi vì sự áy náy hoặc là bồi thường vì tôi sinh con cho anh, mà là…… Muốn ngủ với tôi, đúng không?” Nói xong lời cuối cùng, con ngươi cô như có ánh sáng lóe lên, thẳng tắp, không chút nào né tránh đối mắt với anh. Ánh sáng tối tăm lập lòe ở trong mắt cô, lóng lánh lạ kì.
Tối hôm qua thân thể của anh phản ứng như vậy, đã đem phần tâm tư này thể hiện đến rõ ràng. Cô không ngốc. Cô muốn cùng anh nói thật rõ ràng. Cô là người bình thường, đối với Bạch Dạ Kình, xác thật cô có động tâm, nhưng mà chuyện anh đính hôn, ở trong lòng cô chỉ là việc nhỏ.
Anh nhìn cô, tựa như suy nghĩ sâu xa những lời này của cô. Thật lâu sau, mới ngồi dậy, cũng không phủ nhận, “Nếu vậy, thì tính sao?”
Anh xác thật là muốn ngủ cùng cô. Từ trước đã muốn vậy. Đây là phản ứng sinh lý bình thường, anh không thể nào giấu diếm, cũng không nghĩ sẽ giấu diếm. Đối với một phụ nữ có thú tính, đây là thiên tính của người đàn ông.
“Có phải chỉ cần tôi ngủ cùng anh, từ đây về sau…… Chúng ta cũng không cần dây dưa không rõ như vậy hay không?”
Hạ Thiên Tinh buộc mình tận lực bình tĩnh hỏi ra những lời này, chính là, trong bóng tối, đôi tay nắm chặt, đầu ngón tay bấm sâu vào trong lòng bàn tay.
Bạch Dạ Kình dường như không nghĩ tới cô sẽ nói ra một câu như vậy, thân hình có chút chấn động, trong mắt nhiều hơn vài phần nguy hiểm, “Em cảm thấy…… Tôi hiện tại đối với em là dây dưa không rõ?”
Mỗi một chữ, đều tựa như cắn răng mà phát ra, hết sức trầm trọng. Như là muốn nện ở trên đầu cô vậy.
Trong đầu Hạ Thiên Tinh quanh quẩn đều là câu nói của Tống Quốc Nghiêu ở tiệc tối hôm nay, chỉ cảm thấy trong lòng buồn đến không thể thở nổi. Cô nhìn anh, đột nhiên hỏi: “Anh hiện tại làm cho rõ ràng, chính anh đối với tôi là cảm giác như thế nào?”
Bạch Dạ Kình nheo mắt. Cảm giác với cô? Anh chưa bao giờ nghĩ tới. Đối với cô làm chuyện gì anh đều lập tức làm bằng toàn bộ tâm tư. Cũng giống như, đưa bộ lễ phục này cho cô, anh không phải không biết dụng ý của mẹ anh khi giao cho anh, chính là, lập tức anh cảm thấy bộ lễ phục này nên thuộc về Hạ Thiên Tinh, mà tuyệt đối không phải là Tống Duy Nhất.
Hạ Thiên Tinh hơi hơi mỉm cười, “Ngoại trừ muốn ngủ với tôi, kỳ thật có phải anh đối với tôi còn có một tia hảo cảm đúng không?”