Edit: Quỳnh
P/s: Lâu lâu ad siêng, tự edit chứ không phải beta nữa. Vỗ tay cho ad nè ><
—— 20 âm lịch, chính là lễ đính hôn của con gái tôi và tổng thống. Đến lúc đó, lễ vật của tôi chính là viên kim cương này……
Một đoạn thời gian dài, trong đầu Hạ Thiên Tinh đều quanh quẩn những lời này của Tống Quốc Nghiêu. Cô giật mình, siết chặt di động, đầu ngón tay bất giác cứng lại. Bạch Túc Diệp hơi hơi ngửa đầu nhìn cô, ánh mắt thâm thúy, không rõ đang nghĩ gì.
May còn muốn nói cái gì, Hạ Thiên Tinh liền hoàn hồn, định đáp trả, nhưng lời nói đến môi lại không thể nào thốt ra được.
Một lần nữa ngồi trở lại ghế trên, nhìn biểu tình đắc ý của Tống Duy Nhất, cô bỗng cảm thấy buồn bực.
Bản thân cô tranh đoạt viên kim cương này, kỳ thật không hề có ý nghĩa.
Đây mới chính là mục đích chính Tống Quốc Nghiêu mời cô đến buổi đấu giá này. Một là làm cô hiểu được thân phận của mình, hai là cho cô biết việc đính hôn của Tống Duy Nhất và Bạch Dạ Kình.
“Thiên Tinh?” Bạch Túc Diệp nghiêng mặt, liếc nhìn cô một cái.
Hạ Thiên Tinh kéo kéo khóe môi, mỉm cười, giả vờ nhẹ nhàng nói: “Tôi không có việc gì…Thật ra… Không thể đem viên kim cương đáng giá này so sánh với cái màn cửa 200 đồng được.” Giống như cũng không có khả năng yêu cầu anh làm việc gì mà ngay cả anh cũng không có khả năng quyết định được.
Bạch Túc Diệp có chút nghi hoặc, đối với câu nói không đầu không đuôi của cô có chút khó hiểu. Nhưng cô hiểu rõ, không cần nhiều lời, Hạ Thiên Tinh là người thông minh, trong lòng hẳn đã sáng tỏ mọi chuyện. Cô ấy sẽ biết cuộc hôn nhân này có ý nghĩa thế nào với Bạch Dạ Kình.
Lúc sau, Hạ Thiên Tinh cũng không bị gọi mã số đấu giá nữa. Mà di động, cũng không còn tin nhắn của anh truyền đến. Tâm tư của cô, đã hoàn toàn không còn ở buổi đấu giá này nữa.
“Chị Túc Diệp, tôi đi toilet một chút.” Ngực, vô cùng khó chịu, cô nói nhỏ với Bạch Túc Diệp một câu, liền ung dung đứng dậy. Dù sao, màn kịch này cô cũng đã diễn xong rồi, sẽ không còn chuyện của cô nữa. Mà phó bộ trưởng và cô bạn gái kia ăn ý như vậy, chắc chắn không cần cô phải xen vào.
Cô vừa đi, May cũng nhận được một cuộc điện thoại, nhanh chóng rời đi.
……………………
Giờ phút này.
Trên lầu, Bạch Dạ Kình đều thu hết những việc này vào trong mắt. Mọi việc diễn ra anh đều biết. Mà những lời ban nãy của Tống Quốc Nghiêu cũng không hề sai. Hình ảnh Hạ Thiên Tinh rời đi, anh cũng thấy.
Một bên Lãnh Phi liếc mắt nhìn anh. Bóng đêm bao phủ xung quanh, thật sự không thể đoán được trong lòng Bạch Dạ Kình đang nghĩ gì.
“Tổng thống, chuyện đính hôn……” Lãnh Phi nhẹ giọng hỏi. Nói đến đây, liền dừng một chút.
Bạch Dạ Kình trầm giọng mở miệng: “Là đích thân tôi và ông ta hứa hôn.”
Anh nói đến đây, liền nhìn Lãnh Phi một chút, “Nếu Tống phó tổng thống đã tặng cho tôi lễ vật lớn như vậy, có phải tôi nên tặng lại ông ta thứ gì xem như đáp lễ hay không?”
“Ý của ngài là……” Lãnh Phi nhìn anh, trong lòng liền hiểu rõ. “Ngài yên tâm, tôi nhất định chuẩn bị thật tốt.”
……………………
Bên kia, Hạ Thiên Tinh mới vừa đi ra hội trường, đột nhiên có rất nhiều siêu xe từ xa chạy lại đây.
Cô theo bản năng dừng lại, đứng thẳng. Trong lòng nghĩ thầm chắc hẳn trong xe là người rất có quyền lực. Trường hợp như vậy thấy nhiều, cho nên, cô cũng không hề tò mò, chẳng qua, nhiều xe như vậy, có phải hơi khoa trương không?
Chờ xe đến gần, Hạ Thiên Tinh liếc mắt một cái liền nhận ra chiếc xe nằm giữa đoàn xe kia là Aston Martin. Lại nhìn kỹ, quả nhiên là Dư Trạch Nam lái xe.
Nhưng bên ghế điều khiển phụ còn có một vị phu nhân đang ngồi. Hạ Thiên Tinh mơ hồ cảm thấy quen mắt, hẳn là đã thấy qua trên TV.
Xe, dừng lại. Dư Trạch Nam liền bước xuống, mở cửa bên ghế phụ, đỡ vị phu nhân kia xuống.
Bộ dáng anh ta hoàn toàn cung kính, làm Hạ Thiên Tinh cảm thấy bộ dáng này là ngàn năm có một, lần đầu nhìn thấy. Xem ra, quan hệ của anh ta với vị phu nhân này không tồi.
Nương theo ánh đèn, Hạ Thiên Tinh liền nhìn rõ hai người.
Người phụ nữ trung niên mặc một bộ váy màu trắng Chanel, tóc được búi gọn sau đầu, khí chất thanh toát, ưu nhã đủ để so sánh với Audrey Hepburn năm đó. Da mặt được bảo dưỡng tương đương tốt, không hề có một chút tàn nhan.
Hạ Thiên Tinh nhìn đối phương, trong lòng cảm thấy người phụ nữ này quả thật không dễ gần.
Đợi bọn họ đến gần, Hạ Thiên Tinh hơi hơi nghiêng người, lui qua một bên, khom lưng nhường đường.
“Thiên Tinh?” Dư Trạch Nam kinh ngạc, hiển nhiên là không nghĩ tới cô sẽ ở nơi này. Lại nhìn qua bộ dạng đêm nay của cô, đáy mắt xẹt qua một tia kinh diễm.
Hạ Thiên Tinh gật đầu, “Là tôi.”
Sau đó cô quay sang người phụ nữ kia, chào hỏi: “Phu nhân, buổi tối tốt lành.”
Cô đã nhận ra rồi! Vị này chính là phu nhân liên hiệp quốc tiếng tăm lừng lẫy. Nhưng là, bà ấy đã nhiều năm chưa từng về nước, đêm nay xuất hiện ở đây, chắc hẳn là coi trọng buổi đấu giá này.
“Cô cũng vậy.” Lan Đình phu nhân mỉm cười đánh giá Hạ Thiên Tinh, cô gái này hòa ái dễ gần, quả thật không tồi. Lại quay sang nhìn Dư Trạch Nam, đáy mắt anh ta không thể che giấu tia kinh diễm và chột dạ. Bà cười cười vỗ nhẹ mu bàn tay Dư Trạch Nam, “ Mau giới thiệu cô ấy cho tôi đi.”
Bà chỉ tưởng Dư Trạch Nam đối với cô gái này có tâm tư khác, cho nên anh ta mới chột dạ như vậy.
Dư Trạch Nam hoàn hồn, nhìn Hạ Thiên Tinh một cái, lại nhìn mắt Lan Đình phu nhân, trầm ngâm một chút, mới nói: “Vị này chính là Hạ tiểu thư, Hạ Thiên Tinh. Là phiên dịch viên của S quốc chúng ta. Cô ấy cũng là bạn của tôi. Thiên Tinh, vị này hẳn là không cần tôi giới thiệu, chắc hẳn em đã từng nhìn thấy trên TV.”
Lan Đình phu nhân chủ động bắt tay Hạ Thiên Tinh. Hai người liếc nhau, ánh mắt hòa ái của đối phương làm Hạ Thiên Tinh cảm thấy đáy lòng có loại ấm áp không nói nên lời. Trước kia ở TV, mỗi lần bà lên tiếng đều mang đến cho người khác cảm giác uy nghiêm, lạnh thấu xương, vô cùng khó gần. Nhưng sau khi tiếp xúc trực tiếp, mới biết được tất cả đều là ảo giác.
“Phu nhân khó có dịp về nước một lần, nhất định phải ở lại S quốc chơi thật sảng khoái.” Hạ Tinh Thần nói.
“Tôi cũng mong như vậy. Chỉ tiếc, hành trình bận quá, ở lại không được mấy ngày. Chỉ có hai ngày, Hạ tiểu thư có biết nơi nào thú vị không? Nói tôi nghe một chút”
“Nếu chỉ có hai ngày, phu nhân có thể kêu Dư Trạch Nam dắt đi dạo. Trải qua bấy nhiêu năm, quả thật S quốc biến đổi không ngừng, mọi thứ sẽ làm người kinh ngạc. Còn về ăn uống… Thật ra tôi không biết khẩu vị của phu nhân như thế nào…”
“Tôi tương đối thích những món ăn cay của thành phố, hiện tại ở M quốc, rất khó có nơi nào làm được vị cay giống như vậy. Mấy năm nay không trở về, nhớ nhất là mùi vị cay rát kia.”
Hạ Thiên Tinh cười, “Thật tốt, khẩu vị của tôi cũng giống phu nhân, rất thích mùi vị cay nồng đó. Nói đến những quán nấu đồ cay, tôi cũng biết chút ít. Nếu phu nhân không chê, hôm nào rảnh, tôi sẽ dẫn phu nhân đi ăn.”
Dư Trạch Nam đứng ở một bên nhìn hai người, quả thật họ nói chuyện rất tự nhiên. Trên mặt cả hai đều là ý cười, phảng phất như những người đã gặp nhau từ rất lâu bị chia cắt rồi tương phùng.
Này……
Chẳng lẽ quan hệ huyết thống thực sự thần kỳ như vậy?