“ Ừ.”
“Đồng Đồng, mẹ nhất định phải ngoan ngoan uống hết đó, rất tốt cho cơ thể.” Tiểu Cảnh Thời dặn dò, “Đến cả thuốc bên trong cũng là ba đích thân đi mua. Ba hỏi bác sĩ rất lâu, ghi nhớ hết tất cả thuốc trong toa luôn.”
Tiểu Cảnh Thời nói xong không lâu, Minh Ngữ Đồng liền nghe thấy trong điện thoại truyền tới tiếng chuông vào học bên phía Tiểu Cảnh Thời vang lên.
“Đồng Đồng, con phải vào học rồi.”
Sau đó, Minh Ngữ Đồng thẫn thờ ngồi xuống.
Cô đã đổ hết canh mà Phó Dẫn Tu đích thân thức đêm để nấu.
Cô sờ tay vào lồng ngực, ở đây vẫn rất đau, không phải đau vì vết thương mà đau ở bên trong.
***
Buổi tối có một bữa tiệc, Minh Ngữ Tiền đi thay cô. Cô hiện giờ không thể uống rượu, lại còn phải kiêng ăn nhiều món. Tình hình sức khỏe của cô không tiện nói với khách khứa xung quanh. Thêm chuyện trên bàn rượu, khó tránh khách khứa sẽ không có chừng mực.
Lúc tan ca, Minh Ngữ Đồng tự về nhà. Ra khỏi công ty, cô nhìn thấy Tưởng Lộ Liêm đứng bên đường, xe của anh ta đang đậu sau lưng.
Minh Ngữ Đồng hơi ngừng lại, rồi đi qua.
“Biết hôm nay em sẽ đến công ty nên anh đến gặp em.” Tưởng Lộ Liêm mỉm cười nói.
Anh ta rất thông minh, không hề nói muốn mời Minh Ngữ Đồng ăn cơm hay làm gì khác, chỉ ra vẻ như đặc biệt đến để gặp cô.
“Trước kia em không đến công ty một tháng, không chỉ có nội bộ công ty em, đến cả người ngoài ít nhiều cũng nghe nói vài chuyện. Anh rất lo lắng cho em, hiện giờ nhìn thấy em không sao thì anh yên tâm rồi.” Tưởng Lộ Liêm dịu dàng nói.
“Cảm ơn anh.” Minh Ngữ Đồng gật đầu.
“Lát nữa em có thời gian không? Nếu có thì anh muốn hẹn em đi ăn cơm. Nếu không có thời gian thì thôi.”
Minh Ngữ Đồng cũng muốn nói rõ với Tưởng Lộ Liêm nên gật đầu nói: “Ừ, vậy cùng đi đi.”
Tưởng Lộ Liêm vô cùng vui vẻ. Minh Ngữ Đồng cười gượng, lắc đầu, thật ra cô không hề ưu tú, đáng để Tưởng Lộ Liêm phải như vậy. Cô thật sự không hiểu, Tưởng Lộ Liêm tại sao lại kiên trì với cô như vậy.
Còn Tưởng Lộ Liêm đã mở cửa, đỡ cô ngồi vào xe.
Xe của Tưởng Lộ Liêm vừa chạy đi, ở cách đó vài xe, một chiếc BMW liền chạy theo.
Phó Dẫn Tu vừa đến đây thì đã nhìn thấy Tưởng Lộ Liêm và Minh Ngữ Đồng. Minh Ngữ Đồng đối diện Tưởng Lộ Liêm, sắc mặt liền vui vẻ hòa nhã. Nghĩ đến phản ứng của Minh Ngữ Đồng với anh lúc sáng, Phó Dẫn Tu liền trở nên do dự, không dám xuất hiện, lại khiến Minh Ngữ Đồng không vui. Vì thế anh liền trơ mắt nhìn Minh Ngữ Đồng lên xe của Tưởng Lộ Liêm.
Anh vội vàng đi theo, cùng họ đến một nhà hàng Nhật.
Phó Dẫn Tu lập tức chau mày, Minh Ngữ Đồng không thể ăn đồ sống, rõ ràng đồ Nhật có rất nhiều món ăn sống, Tưởng Lộ Liêm sao có thể đưa Minh Ngữ Đồng đến chỗ này ăn?
Anh nhìn thấy Minh Ngữ Đồng cùng Tưởng Lộ Liêm xuống xe, cô còn ngẩng đầu nhìn vào cửa nhà hàng, ngập ngừng nhưng không nói gì rồi cùng Tưởng Lộ Liêm đi vào trong.
Người phụ nữ này, lẽ nào quên mất tình hình sức khỏe của mình rồi sao?
Phó Dẫn Tu không nói lời nào, chỉ xuống xe rồi theo vào trong.
Thấy Tưởng Lộ Liêm và Minh Ngữ Đồng ngồi xuống, còn nghe Tưởng Lộ Liêm nói: “Nhà hàng Nhật này mùi vị không tệ, rất chính tông, thức ăn cũng tươi. Em ăn được Sashimi không?”
“Cô ấy không ăn được.” Còn chưa đợi Minh Ngữ Đồng trả lời, Phó Dẫn Tu đã đứng cạnh bàn, giơ tay kéo Minh Ngữ Đồng lên, “Em rõ ràng biết mình hiện giờ không thể ăn đồ sống mà vẫn cùng anh ta đến nhà hàng Nhật, em nghĩ gì thế? Rốt cuộc em có quan tâm sức khỏe của bản thân không?”
Rõ ràng sáng nay cô còn không biết tốt xấu đổ hết canh đích thân anh nấu. Sau đó anh bỏ đi, dáng vẻ giống như đã từ bỏ. Nhưng không ngờ anh lại xuất hiện ở đây.
Phó Dẫn Tu nói, vẻ mặt không vui nhìn Tưởng Lộ Liêm, “Anh thế này mà đòi theo đuổi cô ấy sao? Đến cả món cô ấy có thể ăn hay không cũng không hỏi?”
“Đủ rồi, đồ sống tôi không thể ăn, nhưng tôi có thể ăn đồ chín, xin anh Phó đừng quản nhiều chuyện quá.” Minh Ngữ Đồng gằn giọng nói.
“Anh mang canh đến cho em em không uống, em lại chạy đến đây ăn đồ sống với anh ta?” Phó Dẫn Tu nắm lấy tay Minh Ngữ Đồng không buông, “Người nào, chuyện gì, đáng để em khiến mình uất ức như vậy? Rốt cuộc em có muốn cơ thể mình khỏe lại không?”