Cô chưa bao giờ cần đến sự tha thứ của anh.
Người cần sự tha thứ là anh.
Không, anh căn bản không xứng để được tha thứ.
Lúc trước ở sân golf, anh nói anh tha thứ cho cô thì cô lại lộ ra vẻ mặt giễu cợt như vậy.
Phó Dẫn Tu xoay người, nắm tay hung hăng nện lên tường.
Minh Ngữ Tiền nhìn phản ứng của Phó Dẫn Tu, lẽ nào chuyện năm đó có ẩn tình gì sao?
Nhưng mà cho dù có ẩn tình thì vẫn không có cách nào thay đổi những tổn thương mà Phó Dẫn Tu mang đến cho Minh Ngữ Đồng.
Lúc này, một Giáp vệ đi đến nói gì đó với Giáp một và Giáp hai.
“Ông chủ.” Giáp Một thấp giọng kêu lên.
Phó Dẫn Tu cúi đầu, không có phản ứng gì.
“Phát súng vừa nãy là Cổ Minh Khải bắn. Bây giờ hắn ta đã bị chúng tôi canh giữ. Ông chủ, ngài định xử lý hắn ta như thế nào?”
Hai tròng mắt Phó Dẫn Tu bắn ra ánh sáng bén nhọn, anh ngẩng đầu lên.
“Cái tay nổ súng kia, chặt nó đi.” Phó Dẫn Tu lạnh giọng nói.
“Vâng ạ.” Giáp Một không chớp mắt đáp lại.
“Nếu phế đi một tay và một chân vẫn không thể làm hắn an phận, vậy thì phế luôn cái chân còn lại đi. Hắn không muốn sống yên ổn thì đánh nát luôn cả xương đầu gối của hắn cho tôi, đánh nát cả hai.”
Minh Ngữ Tiền ở bên cạnh nghe cũng cảm thấy đau, nhưng rõ ràng Phó Dẫn Tu vẫn thấy chưa đủ.
“Nếu như hắn đau đến mức ngất đi thì bắt hắn tỉnh lại rồi mới tiếp tục. Toàn bộ quá trình phải để hắn tỉnh táo cảm nhận nỗi đau.”
“Vâng.”
“Sau khi làm xong thì vứt hắn và Cổ Thân Lợi đến chỗ Mạc Cảnh Thịnh.”
“Vâng.”
“Được rồi, tìm quyển nhật ký kia đi.”
Phó Dẫn Tu nhìn cửa phòng phẫu thuật đang đóng chặt, trong lòng đầy cảm giác bất lực. Một lát sau thấy có y tá vội vã đi ra, rồi lại vội vã đi vào. Phó Dẫn Tu nhìn bọn họ đi tới đi lui, rốt cục không nhịn được giữ lại một người, “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Minh Ngữ Tiền cũng đi lên theo, căng thẳng nhìn y tá.
“Các anh đừng cản tôi, bệnh nhân bị mất máu nghiêm trọng, nếu nguồn máu dự trữ không đủ thì phải lấy từ kho máu ra.”
Minh Ngữ Tiền vừa nghe thấy thế, lập tức vén tay áo, “Tôi cùng một nhóm máu với chị tôi.”
Y tá lắc đầu, “Trực hệ không thể truyền máu. Máu trong kho máu vẫn đủ, anh đừng quấy rầy nữa.”
Y tá đẩy Minh Ngữ Tiền ra, vội vàng đi.
Thằng nhóc này xem phim quá nhiều phim thần tượng rồi à!
Một lát sau, lại thấy một y tá đi ra.
Minh Ngữ Tiền vội vàng túm cô ấy lại, “Chị tôi thế nào rồi?”
“Đạn đã được lấy ra, may mắn là không bắn trúng tim, nếu hơi lệch sang một chút thì khó mà nói được. Bây giờ đang truyền máu cho cô ấy, sẽ ổn thôi.” Y tá nói xong rồi lại vội vã rời đi.
Gần hai giờ sau, đèn trong phòng phẫu thuật tắt đi, Phó Dẫn Tu và Minh Ngữ Tiền gần như đồng thời đứng dậy, chỉ thấy bác sĩ đi ra trước.
Không chờ hai người bọn họ hỏi thì bác sĩ đã nói trước: “Yên tâm đi, bệnh nhân đã được cấp cứu xong, tiếp theo cần quan sát tình hình của cô ấy trong 24 tiếng đồng hồ, chỉ cần không xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn nữa là có thể ổn định lại.”