“Dọn dẹp đi.” Phó Dẫn Tu lại ngồi về trên ghế.
Vệ sĩ lập tức ném năm người kia đi, rồi lại mời người phụ nữ kia ra ngoài, đội trưởng ra lệnh, về sau không được để người phụ nữ kia đi vào đây nữa. Nhân viên phục vụ dọn dẹp sạch sẽ đống hỗn độn rồi đổi một chén rượu mới cho Phó Dẫn Tu.
Lúc này, không có người nào dám tới trêu chọc Phó Dẫn Tu nữa. Bây giờ không có mắt cũng nhìn ra được Phó Dẫn Tu cũng không phải là người mà bọn họ có thể chọc nổi.
Lúc trước Phó Dẫn Tu chỉ muốn xem có người có thể thay thế Minh Ngữ Đồng hay không mà thôi. Không phải Minh Ngữ Đồng bảo anh cút sao?
Nhưng mà bây giờ Phó Dẫn Tu hoàn toàn mất hết cả hứng thú rồi.
Anh đứng dậy, bảo nhân viên phục vụ mở cho anh một căn phòng, không muốn ở lại cái chỗ ầm ĩ này nữa.
Căn phòng ngăn cách hết tiếng nhạc trống reo hò ở bên ngoài, yên tĩnh đến mức làm cho người ta cảm thấy khó chịu.
Phó Dẫn Tu rót một chén rượu lớn, một ngụm uống cạn. Sau đó giơ bình rượu lên uống.
Nam Cảnh Hành xử lý xong chuyện bên kia của anh thì nghe quán bar bên này nói Phó Dẫn Tu vẫn chưa đi.
“Sau đó đi vào trong phòng bao, nhưng đã lâu như vậy rồi mà không có một chút âm thanh nào cả, cũng không để cho nhân viên mang đồ vào. Không có sự phân phó của cậu ấy, chúng tôi cũng không dám đi vào, bây giờ ở bên trong là tình huống gì, chúng tôi cũng không biết.” Quản lý quán bar nói.
“Được rồi, tôi lập tức qua đó.” Nam Cảnh Hành cúp điện thoại rồi vội vàng quay về quán bar.
Đến lúc anh đến quán bar, đã là chuyện của bốn mươi phút sau rồi.
“Vẫn chưa ra à?” Nam Cảnh Hành vừa đi vừa hỏi.
“Chưa ạ, tôi đã để cho nhân viên đứng ở cửa, bên trong không có chút âm thanh nào cả.”
“Được rồi, ở đây đã có tôi rồi, các cậu nên làm gì thì đi làm cái đấy đi.” Nam Cảnh Hành vẫy tay một cái, đuổi bọn họ đi.
Quản lý thở dài một hơi, cuối cùng cũng không có áp lực nữa, mang người rời đi.
Nam Cảnh Hành không đắn đo nhiều như vậy, trực tiếp mở cửa ra. Chỉ thấy Phó Dẫn Tu đã uống say mèm ở bên trong.
“Anh Phó.” Nam Cảnh Hành kêu lên, thấy Phó Dẫn Tu không có phản ứng gì thì lại đẩy vai Phó Dẫn Tu một cái, gọi mấy tiếng nhưng vẫn không có phản ứng gì cả.
“Tại sao lại uống say như vậy chứ?” Nam Cảnh Hành bất đắc dĩ thở dài, vốn muốn cho Giáp một vào mang anh đi.
Kết quả, lại nghe thấy Phó Dẫn Tu lẩm bẩm nói lời say, “Minh Ngữ Đồng, cái người phụ nữ này... Em về đây đi mà! Minh Ngữ Đồng... Minh Ngữ Đồng...”
Nam Cảnh Hành ngẩn tò te, lúc trước đã cảm thấy giữa Phó Dẫn Tu và Minh Ngữ Đồng e là có chuyện gì đó rồi. Nhưng không ngờ sự ràng buộc này còn sâu hơn so với những gì cậu nghĩ.
Con ngươi Nam Cảnh Hành đảo một cái, đột nhiên trong đầu nghĩ ra một kế, gọi quản lý đến.
Vẻ mặt quản lý tràn đầy đau khổ hỏi: “Như vậy có được không ạ?”
Chuyện tình cảm của người ta, Nam Thiếu đi theo quấy rối cái gì vậy trời.
“Được, sao có thể không được chứ? Mau lên, tôi đang giúp anh ấy đó.” Nam Cảnh Hành nói, “Mau lên.”
Quản lý không thể làm gì khác hơn là lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Minh Ngữ Đồng.
Quản lý hắng giọng, bày ra vẻ mặt đứng đắn, căng thẳng chờ điện thoại được kết nối.
Lúc này đã là hơn hai giờ sáng, người ta đã sớm đi ngủ rồi còn đâu.
Nam Thiếu thật là tùy hứng mà.
***
Từ sau khi Phó Dẫn Tu rời đi, Minh Ngữ Đồng không thể ngủ tiếp. Anh đột nhiên đến như vậy, quấy rối một trận, rồi lại xoay người rời đi, bảo cô làm sao có thể coi như không có gì xảy ra rồi bình tĩnh đi ngủ được chứ?
Tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, làm cô sợ hết cả hồn.
Là một dãy số lạ.
Hơn nửa đêm rồi còn ai gọi điện thoại đến chứ?
Hay là điện thoại quấy rối nhỉ.
Minh Ngữ Đồng suy nghĩ một chút, cắt đứt cuộc gọi.
Quản lí bất đắc dĩ nhìn về phía Nam Cảnh Hành, “Nam Thiếu, cô Minh cúp điện thoại rồi.”
“Nói nhảm, hơn nửa đêm gọi điện thoại đến, người ta nhất định sẽ cho rằng đó là có kẻ gọi điện thoại quấy rối.” Nam Cảnh Hành cầm lấy một viên gà tẩm bột ném vào trong miệng.
Quản lý: “...”
Không phải là cậu bảo tôi hơn nửa đêm gọi điện thoại đến sao?
“Gọi một lần nữa đi.” Nam Cảnh Hành nhai gà viên nói, “Nếu có chuyện gì quan trọng thì nhất định sẽ gọi lại một lần nữa, khi đó có thể kết luận đây không phải là điện thoại quấy rối.”
Quản lý: “...”
Minh Ngữ Đồng nhìn lướt qua dãy số hiển thị trên màn hình, giống với dãy số vừa nãy.
Chẳng lẽ là cuộc gọi quan trọng gì à? Gần đây cô không có công việc quốc tế gì, còn trong nước thì ai lại rảnh rỗi đi gọi điện đến vào lúc này chứ?
“Cô Minh à? Tôi là quản lý của Âm CLUB.” Quản lý tự giới thiệu mình.
Âm CLUB, là quán bar của Nam Cảnh Hành.
“Có việc gì à?” Minh Ngữ Đồng hỏi.
“Là thế này, cậu Phó Dẫn Tu uống say ở chỗ của chúng tôi, vẫn luôn nhắc đến tên của cô. Cô có thể đến chỗ này đón cậu ấy đi được không ạ? Chuyện cậu ấy say bất tỉnh nhân sự ở đây không được tốt cho lắm.” Quản lý nói.
Nam Cảnh Hành hài lòng gật đầu. Quản lý cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm. Ông chủ hài lòng là tốt rồi.
“Bên cạnh anh ta không có người sao? Lúc nào cũng có Giáp một, Giáp hai đi theo anh ta mà.” Minh Ngữ Đồng nhíu mày nói.