“Hôm nay sao đột nhiên chị lại mua đồ ngọt thế?” Minh Ngữ Tiền kinh ngạc nói.
“Chị chỉ mua chút đồ ngọt thôi mà, đáng để em kinh ngạc thế sao?” Minh Ngữ Đồng cảm thấy phản ứng này của Minh Ngữ Tiền hơi khoa trương.
“Sao lại không kinh ngạc? Những món ăn vặt của con gái này chị chưa từng đụng vào. Em còn thích ăn ngọt nhiều hơn cả chị.” Minh Ngữ Tiền cắt ra hai miếng bánh, mỗi người một miếng.
Buổi trưa Minh Ngữ Đồng đã ăn no, nhưng nhìn có vẻ ngon, nên cô cũng ăn cùng Minh Ngữ Tiền.
“Chị chưa ăn trưa sao?” Minh Ngữ Tiền hỏi.
“Ăn rồi.” Minh Ngữ Đồng giải thích, “Chỉ là nhìn thấy mấy món này, đột nhiên muốn mua về ăn thử.”
“Tâm trạng không tốt?” Minh Ngữ Tiền quá hiểu, tâm trạng không tốt liền ăn đồ ngọt, không ít người đều có sở thích này.
“Cũng tạm.”
Thấy cô không muốn nói, Minh Ngữ Tiền biết dù có hỏi thì cô cũng không nói gì.
“Hôm nay đi đại hội phụ huynh có hòa hợp được với cháu trai của em không?” Minh Ngữ Tiền cắn miếng bánh rồi hỏi.
“Rất tốt!” Nhắc đến Tiểu Cảnh Thời, Minh Ngữ Đồng liền thao thao bất tuyệt.
Bất giác, đã đến giờ làm việc buổi chiều. Minh Ngữ Đồng thấy hai người họ đã ăn hết cái bánh. Cô xoa xoa bụng, chả trách người cảm thấy khó chịu, nằm trên sofa không muốn cử động. Đều tại Minh Ngữ Tiền nói nhiều quá, khiến cô vừa ăn vừa nói, nhất thời không chú ý, miệng ăn không ngừng.
“Haiza, khó chịu chết được!” Minh Ngữ Đồng xoa xoa bụng.
Minh Ngữ Đồng khó chịu nằm trên sofa rên rỉ, Minh Ngữ Tiền cũng đứng dậy không ngừng đi tới đi lui, để bụng thoải mái một chút.
“Chị đợi chút, em bảo người mang thuốc tiêu hóa đến.”
Chẳng lâu sau, Dương Minh Lãng mang thuốc vào.
Minh Ngữ Đồng giả vờ như không có gì xảy ra, cô hắng giọng, “Haiz, Ngữ Tiền, sau này em đừng tham ăn vậy. Lớn như vậy rồi, em xem, ăn đến mức không biết tiết chế. Một cái bánh to như vậy mà bị em ăn hết rồi.”
Minh Ngữ Tiền: “...”
Gánh họa thay cho chị, cậu đã làm quen rồi.
Dương Minh Lãng mặt không biểu cảm đi ra khỏi phòng làm việc, Minh Ngữ Đồng mới vội vàng uống thuốc, sau đó cầm chocolate nhét vào lòng Minh Ngữ Tiền.
“Đem đi, đem đi đi, chị không muốn nhìn thấy đồ ngọt nữa.” Minh Ngữ Đồng chán ghét nói.
Minh Ngữ Tiền xoa bụng, ôm lấy chocolate rồi bỏ đi.
Dương Minh Lãng thông minh không lập tức vào phòng làm việc. Làm cấp dưới của Minh Ngữ Đồng trong thời gian dài, bản thân cũng hiểu rõ tính cách của cấp trên.
Một hồi sau, Dương Minh Lãng mới gõ cửa bước vào phòng.
“Giám đốc Minh, sáng nay thư ký của giám đốc Hạ của Đồng Hòa nói giám đốc Hạ gần đây không có thời gian.”
Minh Ngữ Đồng chau mày, “Ông ta rõ ràng là muốn trì hoãn, không chịu gặp chúng ta.”
“Trước kia chúng ta hợp tác rất tốt, không biết vì sao đột nhiên họ thay đổi thái độ với chúng ta.” Dương Minh Lãng cũng khó hiểu nói.
“Anh đi điều tra thử xem, gần đây ông ta gặp mặt ai.” Minh Ngữ Đồng dặn dò nói.
“Vâng.” Dương Minh Lãng trả lời rồi đi ra ngoài.
***
Thứ năm, Minh Ngữ Đồng cùng Dương Minh Lãng đến sân golf. Trong xe, Dương Minh Lãng nói: “Qua mấy ngày điều tra, phát hiện gần đây Hạ Đồng Danh hay qua lại với người của Tu Kỳ.
Minh Ngữ Đồng giật mình.
“Tu Kỳ”, không phải là công ty của Phó Dẫn Tu sao?
“Vì công ty con của Tu Kỳ ra mắt mô hình máy laptop Forbook cao cấp, có ý muốn thay thế các nhà cung ứng màn hình hiển thị; kỹ thuật và tốc độ phát triển của công ty SG của nước H ban đầu, đã không còn đáp ứng được yêu cầu của Tu Kỳ, vì thế gần đây có rất nhiều công ty đều muốn tranh giành, trở thành một trong những nhà sản xuất chuỗi sản phẩm của Tu Kỳ. Sau vài lần gặp mặt với phía Tu Kỳ, Hạ Đồng Danh liền tránh mặt chúng ta.” Dương Minh Lãng nói. “Tôi nhận được tin tức từ bên Đồng Hòa, hôm nay Hạ Đồng Danh và giám đốc Hoàng của Đức Thắng có hẹn đánh golf. Bọn họ là đối thủ cạnh tranh lần này, không biết hẹn gặp mặt sẽ có dự định gì.”
Minh Ngữ Đồng híp mắt, “Đến xem thì biết. Nếu Hạ Đồng Danh không muốn gặp tôi, vậy thì tôi đi gặp ông ta. Nếu ông ta không chịu ngoan ngoãn ký hợp đồng, vậy thì tôi sẽ đem chuyện của ông ta giao cho Giảo Hòa Hoàng.”
Nghe thấy giọng tức giận của Minh Ngữ Đồng, Dương Minh Lãng cũng bật cười.
Hai người đến câu lạc bộ đánh golf, đậu xe xong thì ngồi xe điện chuyên dụng nội bộ đến chỗ Hạ Đồng Danh và Hoàng Thắng Lợi.
Cách đó không xa, Minh Ngữ Đồng nhìn thấy Hạ Đồng Danh đang giơ gậy. Xe điện dừng lại, Minh Ngữ Đồng và Dương Minh Lãng xuống xe, đi qua.
“Giám đốc Hạ, thật trùng hợp.” Minh Ngữ Đồng mỉm cười nói.
Hạ Đồng Danh không ngờ Minh Ngữ Đồng lại tìm đến đây, nhất thời có chút bất ngờ. Ông ta đành phải dừng lại, mỉm cười chào hỏi Minh Ngữ Đồng.
“Giám đốc Hạ, không ngại khi tôi cùng tham gia chứ?” Minh Ngữ Đồng mỉm cười hỏi, sau đó chào hỏi Hoàng Thắng Lợi.
Không đợi Hạ Đồng Danh trả lời, Hoàng Thắng Lợi đã nói: “Dĩ nhiên là không ngại, có người đẹp tham gia vào là vinh hạnh của chúng tôi. Khi thi đấu còn có người đẹp khiến tâm tình thoải mái.”