Bây giờ Phó Dẫn Tu đến rồi, vậy cô phải làm sao?
Hôm trước hai người gặp nhau cũng không vui vẻ gì. Cô thật sự không muốn gặp lại Phó Dẫn Tu.
Hôm đó cô nói với Minh Ngữ Tiền, sau này sẽ tránh xa Phó Dẫn Tu, là hoàn toàn nghiêm túc. Sau khi Phó Dẫn Tu nói ra những lời đó, cô thật sự không còn ôm bất kỳ kỳ vọng nào với anh nữa.
Bây giờ Minh Ngữ Đồng chỉ hận không thể tìm thấy một cái lỗ nào đó để chui vào, bất cứ nơi nào có thể tránh mặt Phó Dẫn Tu, không bị anh nhìn thấy, cô đều bằng lòng chui vào.
Nhưng hiển nhiên ông trời vốn không nghe thấy lời cầu khẩn này của cô.
Một giây sau, Phó Dẫn Tu đã xuất hiện ở trước cửa phòng học.
Toàn thân Minh Ngữ Đồng cứng đờ, huyết sắc trên mặt cũng hoàn toàn biến mất. Môi cô run run, vốn không muốn ở đây, bị Phó Dẫn Tu dồn vào thế khó xử. Cô có thể tưởng tượng được Phó Dẫn Tu sẽ đối xử với cô thế nào, sẽ lại sỉ nhục cô ra sao!
Minh Ngữ Đồng hồi hộp nhìn Phó Dẫn Tu, hai hàm răng bất giác cắn chặt vào nhau.
Thấy Phó Dẫn Tu bước vào, hai chân cô cứ như bị đóng chặt xuống đất, muốn cử động cũng không cử động được.
Phó Dẫn Tu nhìn về phía cô, Minh Ngữ Đồng cắn chặt răng, nhưng lần này lại không nhìn thấy biểu cảm ác ý trong mắt anh.
Minh Ngữ Đồng kinh ngạc hơi hé hé môi, liền thấy Phó Dẫn Tu nhàn nhạt dời ánh mắt đi, vốn không giống muốn tìm cô gây sự.
Lúc này, Tiểu Cảnh Thời hỏi: “Ba, sao ba lại đến đây? Không phải ba nói hôm nay không rảnh sao?”
Vừa nói, còn vừa khoa trương nháy nháy mắt với Phó Dẫn Tu.
Phó Dẫn Tu nhìn gương mặt cứ như động kinh của Tiểu Cảnh Thời: “...”
Anh nói không rảnh khi nào chứ?
Không phải tiểu tử này cứ bám lấy anh, sống chết đòi anh phải đến sao?
Anh đành hủy tất cả lịch trình sáng hôm nay, đến tham gia hoạt động ở trường của cậu.
Kết quả bây giờ tiểu tử này nói với anh, anh không rảnh?
Đây là ý muốn anh về sao?
Phó Dẫn Tu nhìn Tiểu Cảnh Thời một cái, đôi mắt đen láy lại nhàn nhạt liếc sang Minh Ngữ Đồng.
Phó Dẫn Tu “Ha” một tiếng, lẽ nào anh không đoán được chiêu trò của tiểu tử thối này sao.
“Hôm nay ba đột nhiên có thời gian rảnh.” Phó Dẫn Tu mỉm cười nhìn Tiểu Cảnh Thời.
Tiểu Cảnh Thời chớp chớp mắt, “Hihi” gượng cười.
Minh Ngữ Đồng thấy vậy, đành căng hết da đầu, nói với Tiểu Cảnh Thời: “Cảnh Thời, nếu ba con đã đến rồi, vậy… vậy cô về trước đây.”
Phó Dẫn Tu sao có cho phép cô ở lại chứ, chi bằng cô chủ động rời đi, tránh bị Phó Dẫn Tu làm khó. Vốn dĩ đây là ngày phụ huynh đến tham qua, Phó Dẫn Tu sẽ thích hợp hơn.
Dù cô rất muốn nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Cảnh Thời lúc lên lớp, cũng muốn cùng cậu chơi trò chơi, giống như hai mẹ con. Nhưng cô lại không có tư cách này.
“Đừng mà!” Tiểu Cảnh Thời nắm lấy cánh tay Minh Ngữ Đồng, “Đồng Đồng cô đừng đi! Cô đã đến rồi, sao có thể đi chứ? Cô đã hứa với con sẽ tham gia hoạt động cùng con mà, cô đừng đi.”
Minh Ngữ Đồng không muốn cùng Phó Dẫn Tu tham gia hoạt động, đành thấp giọng nói: “Nhưng ba con đã đến rồi.”
“Thì đã sao chứ, vậy thì hai người cùng nhau tham gia hoạt động.” Tiểu Cảnh Thời nói, đột nhiên lộ vẻ mặt khó xử cúi đầu, hai cánh tay chắp sau lưng, giơ chân phải ra, mũi bàn chân quẹt quẹt trên mặt đất, “Dù gì cô cũng là bạn gái của con! Sớm muộn… sớm muộn cũng phải cùng con gặp người lớn, có phải không? Hôm nay cứ làm quen với ba con trước đi, sau này mới tiện vào cửa nhà con được.”
Minh Ngữ Đồng: “...”
Phó Dẫn Tu: “...”
Haha, tiểu tử thối muốn ăn đòn phải không?
Minh Ngữ Đồng vẫn không muốn ở cùng Phó Dẫn Tu, Phó Dẫn Tu sẽ không đi, vậy cô đành đi thôi.
“Đồng Đồng, cô ở lại đi mà.” Tiểu Cảnh Thời nôn nóng khuyên nhủ.
Khó khăn lắm cậu mới tìm được cơ hội này, cậu nôn nóng vò đầu bứt tai, nhưng Minh Ngữ Đồng vẫn lắc đầu.
Nếu cô ở lại, không biết Phó Dẫn Tu sẽ làm nhục cô như thế nào.
“Cảnh Thời, xin lỗi.” Minh Ngữ Đồng vừa áy náy vừa không nỡ, “Vốn hứa với con là vì ba con không rảnh. Nhưng ba con đã đến rồi, cô ở lại đây… không thích hợp lắm. Xin lỗi...”
“Không, con không muốn cô đi!” Tiểu Cảnh Thời nắm chặt cánh tay Minh Ngữ Đồng không buông, “Cô hứa mà không giữ lời, cô nói một đằng làm một nẻo! Cô đã hứa với con sẽ tham gia mà! Cô cũng đã đến rồi, sao có thể đi chứ!”
“Cô… Nếu cô bỏ đi, con sẽ giận cô, sau này sẽ không để ý đến cô nữa!” Tiểu Cảnh Thời nắm tay Minh Ngữ Đồng, xị mặt nói.
Minh Ngữ Đồng liền rơi vào thế khó xử, mím chặt môi, không dám kiên trì nữa.
Lần này đúng là do cô không tốt, là cô nuốt lời.
Cô thật sự rất sợ Tiểu Cảnh Thời tức giận, không để ý đến cô nữa.
Lúc này, đột nhiên nghe thấy Phó Dẫn Tu “Ha” một tiếng, “Như vậy, không lẽ muốn bảo tôi đi sao?”
Tiểu Cảnh Thời cứ tưởng câu này Phó Dẫn Tu đang nói với cậu, lập tức đáp: “Không phải! Hai người… ai con cũng không cho đi.”
Phó Dẫn Tu nhếch nhếch môi, Tiểu Cảnh Thời bấy giờ mới hiểu ra, vừa rồi ba cậu là đang nói với Đồng Đồng, chứ không phải nói với cậu.
Haha!
Người đàn ông chết cũng giữ thể diện này!
Nói chuyện với người ta cũng không gọi tên, ai biết ông ấy đang muốn nói với ai chứ?
“Con không muốn ba đi, cũng không muốn Đồng Đồng đi.” Tiểu Cảnh Thời nói, “Đồng Đồng, cô cứ ở lại đây cùng với ba con.”
Cây này nói ra, cứ như… cứ như cô đang qua lại với Phó Dẫn Tu vậy.
Sắc mặt trắng bệch của Minh Ngữ Đồng cuối cùng cũng có một chút huyết sắc.
Cô len lén nhìn sang Phó Dẫn Tu, anh ta lại chẳng có vẻ gì là phản đối.
Cô biết, với tính khí của Phó Dẫn Tu, chỉ cần anh không bằng lòng, thì bất luận trường hợp nào cũng sẽ trực tiếp nói ra.
Thế nên, Phó Dẫn Tu không phản đối cho cô ở lại sao?
Minh Ngữ Đồng vẫn chưa kịp quyết định, đã có thêm một phụ huynh của học sinh khác bước vào lớp học.