Bây giờ không có người ngoài, vẻ mặt Minh Tịnh Sơn đột nhiên đầy vẻ chế nhạo “Ha” một tiếng.
Trước đó Minh Ngữ Đồng và Minh Ngữ Tiền vẫn chưa đến, Minh Tịnh Thủy và Phương Thiên An ở trong nhà mắt không ra mắt, mũi không ra mũi, một hai đòi Minh Ngữ Đồng phải cho họ một lời giải thích. Bây giờ chân tướng sáng tỏ rồi, Minh Tịnh Sơn cũng không khách khí nữa.
“Tư Liên.” Minh Ngữ Đồng lên tiếng, nước mắt tuôn ra, giàn giụa trên gương mặt trắng bệch, “Chỉ vì một người đàn ông mà em lại hãm hại chị. Vẫn chưa đủ, còn muốn trắng đen vu oan cho chị, em...”
Minh Ngữ Đồng khóc lóc thương tâm, đôi vai yếu ớt run run. Minh Ngữ Tiền đỡ lấy vai của cô, không ngừng vỗ nhè nhẹ, an ủi cô.
“Một người ngoài, một người đàn ông, lẽ nào còn quan trọng hơn cả người nhà của em sao?” Minh Ngữ Đồng lắc đầu, “Chú, thím, cháu không hiểu, rốt cuộc cháu có điểm nào không tốt, có điểm nào khiến Tư Liên bất mãn, mà em ấy phải đối xử với cháu như vậy.”
Phương Thiên An mở miệng, vô cùng xấu hổ, “Ngữ Đồng, không phải lỗi của cháu.”
“Con...” Minh Tư Liên mở miệng liền muốn giải thích.
Nhưng Minh Ngữ Đồng đâu cho cô ta cơ hội này, mặt đầy vẻ khó hiểu và thất vọng nói với cô ta: “Em thích anh ta, sao không nói với chị chứ? Chị thân là chị gái, lẽ nào lại tranh với em sao? Lẽ nào chỉ vì một người đàn ông, lại khiến em đau buồn sao? Hà tất... Hà tất gì phải gây ra chuyện như vậy, khiến trong ngoài đều khó coi?”
Minh Ngữ Đồng thở dài, “Bỏ đi, cũng là do chị không tốt, đã không sớm phát hiện ra tâm tư này của em, nên mới khiến mọi chuyện phát triển đến nước này. Nếu chị biết sớm, cũng đã không...”
“Ngữ Đồng, đừng nói nữa.” Chu Thái Lâm đứng dậy bước đến ôm chầm lấy Minh Ngữ Đồng, đứa con gái tội nghiệp của bà, “Con mới là người bị hại, chuyện này không phải lỗi của con, con không cần tự trách.”
Chu Thái Lâm nói xong, liền nhìn sang Minh Tư Liên một cái, tuy không nói gì nhưng ánh mắt đó rất rõ ràng. Con gái tôi tìm cô trở về, còn luôn chiếu cố cô đủ điều, cô không cảm kích thì thôi, còn hãm hại nó, súc sinh cũng không bằng. Cho dù nuôi một con mèo, một con chó, chúng còn biết, ai đối tốt với nó, nó cũng sẽ đối tốt với người đấy, còn tốt hơn Minh Tư Liên.
Chu Thái Lâm vừa nghĩ đến cũng vô cùng sợ hãi, “Cũng may con gái tôi người tốt gặp chuyện tốt, đến cả ông trời cũng giúp đỡ. Con bé cảm thấy không được khỏe, về lại xe của Ngữ Tiền trước, bằng không con bé đã bị gã súc sinh như Cổ Minh Khải chà đạp, lúc đó ai có thể giúp cô? Ai có thể giúp cô chứ?”
Loại người háo sắc khiến người ta ghét bỏ như Cổ Minh Khải, trong giới có ai không biết? Nếu thật sự để Cổ Minh Khải và Minh Tư Liên đạt được mục đích, vậy Minh Ngữ Đồng phải chịu tổn thương lớn chừng nào chứ?
Nhưng Minh Tư Liên là người của Minh gia. Đã không có chứng cứ, hơn nữa cho dù biết là do cô ta làm thì có thể làm gì cô ta chứ? Không lẽ muốn đem những chuyện Minh Tư Liên muốn làm, thực hiện trên người cô ta sao!
Chu Thái Lâm vô cùng căm hận!
“Tịnh Thủy, Thiên An, tôi biết Tư Liên là đứa con gái hai người không dễ dàng gì mới tìm lại được, tôi không có cách nào làm gì nó. Nhưng Ngữ Đồng cũng là con gái của tôi, tôi không thể xem như chưa xảy ra chuyện gì. Ngữ Đồng không sao, là con bé may mắn, ông trời cũng cảm thấy con bé không nên nhận những tổn thương này, nhưng không có nghĩa chuyện này xem như chưa từng xảy ra!”
Chu Thái Lâm lạnh mặt nói với họ: “Xảy ra chuyện này, tôi không có cách nào tiếp tục xem Tư Liên như cháu gái của mình để đối đãi, tôi xem như không có đứa cháu gái này!”
“Ba, mẹ!” Chu Thái Lâm lại quay sang thưa với lão gia tử và lão thái thái, “Cho dù ba mẹ vì chuyện này mà bất mãn với con, con cũng sẽ làm vậy, con sẽ không thay đổi thái độ của mình. Ngữ Đồng là con gái của con, con không thể báo thù cho con bé, nhưng con có quyền đau lòng!”
Lão thái thái thở dài, “Thái Lâm, đừng nói vậy, ba mẹ cũng không phải hai ông bà già hồ đồ, chuyện này ba mẹ sao có thể trách con được? Mẹ hiểu mà.”
Minh Tư Liên run lên bần bật, cho dù không có chứng cứ, họ cũng vẫn định tội cô? Vậy sau này, cô ở trong cái nhà này còn chỗ đứng nào nữa?
“Cổ Minh Khải vu oan cho con! Ông nội, bà nội, bác trai, bác gái, ba, mẹ mọi người đừng tin anh ta!” Minh Tư Liên khóc lóc nói, “Con không có… Con không có...”
“Ha!” Minh Tịnh Sơn cười lạnh, châm biếm nói, “Cổ Minh Khải cũng không quen biết cháu, phí công sức to như vậy để vu oan cháu?”
Minh Tư Liên khóc lóc lắc đầu, vô cùng uất ức, “Cháu cũng không biết sao anh ta lại phải làm thế. Anh ta vu oan cháu, có lợi ích gì cho anh ta chứ? Anh ta thích chị, nhưng anh ta vu oan cháu làm gì chứ?”
“Ha!” Minh Ngữ Tiền bật cười.
“Cô giỏi lắm!” Minh Ngữ Tiền cười ha hả nhìn Minh Tư Liên, “Cô ám thị Cổ Minh Khải thích chị tôi. Cũng như những gì vừa nãy cô chỉ trích là chị tôi hãm hại cô. Vậy chị tôi rất đáng nghi, lợi dụng sự yêu thích của Cổ Minh Khải với chị ấy để vu oan hãm hại cô.”
“Chỉ là, cô đã tính sót một điểm.” Minh Ngữ Tiền liếc cô khinh thường nói, “Chính là cô quá đề cao bản thân. Cô nói chị tôi hãm hại cô, nhưng chị ấy có lý do gì phải hãm hại cô chứ? Ở công ty, chị ấy là tổng giám đốc của tập đoàn, cô đến cả công ty cũng chưa đặt chân vào, chị ấy cũng không cần lo lắng cô thay thế chức vị của chị ấy.”
Minh Tịnh Sơn cũng không kìm được nhếch nhếch miệng, Chu Thái Lâm càng không thèm nể mặt trực tiếp bật cười thành tiếng.
“Chị tôi là chị cả trong nhà, tình cảm với ông nội bà nội là sâu đậm nhất, đến cả cháu đích tôn như tôi cũng phải xếp phía sau. Vì chuyện của cô vừa mới trở về nên mọi người mới yêu thương cô thêm một chút, nhưng cũng không thể so sánh với chị tôi. Người Tưởng Lộ Liêm thích là chị tôi. Cô và chị tôi đứng với nhau, người có mắt đều sẽ chọn chị tôi.”
Minh Tư Liên nghe anh một câu một từ “chị tôi”, thật sự rất muốn nói với anh, đừng cứ nhắc mãi như vậy nữa!
“Cô nói chị tôi hãm hại cô?” Minh Ngữ Tiền nhún vai, “Lý do?”