Minh Ngữ Tiền bế cả Minh Ngữ Đồng còn đang mặc quần áo vào bồn tắm, chuyện còn lại thì giao cho thím Lưu làm.
Một lúc sau, Thím Lưu bước ra, nói với Minh Ngữ Tiền: “Tiểu thư đang ngâm nước nóng bên trong, nửa tiếng nửa tôi sẽ lại vào trong.”
Minh Ngữ Tiền gật đầu, thím Lưu liền đi tìm quần áo ngủ cho Minh Ngữ Đồng, đợi lát nữa đưa cho cô thay. Sau đó anh lại vào nhà bếp, lấy đường đen và gừng ra, nấu một bát canh gừng đường đen, đợi Minh Ngữ Đồng tắm xong sẽ uống.
Thím Lưu đưa quần áo cho Minh Ngữ Đồng, sau đó đưa bát canh gừng đường đen đó đến, chăm chú nhìn Minh Ngữ Đồng uống hết bát nước gừng.
Cơ thể cô ít nhiều cũng đã ấm hơn một chút. Nước lạnh trước đó, cứ như hàn khí thấm sâu vào tận xương cốt của cô. Mãi cho đến bây giờ, tắm nước nóng, uống canh gừng đường đen xong, tay chân vẫn lạnh toát. Thím Lưu lại chuẩn bị thêm túi nước ấm cho Minh Ngữ Đồng ôm.
“Có cần uống thuốc hạ sốt không?” Minh Ngữ Tiền không yên tâm hỏi.
“Bây giờ vẫn chưa phát sốt, tốt nhất khoan hẵng uống. Tôi đã cho tiểu thư uống thuốc cảm, tôi sẽ thường xuyên đến xem, nếu phát sốt sẽ lập tức uống thuốc hạ sốt.” Thím Lưu nói.
“Thím Lưu, làm phiền thím rồi.” Minh Ngữ Đồng yếu ớt nói.
“Tiểu thư đừng nói như vậy.” Thím Lưu vội xua tay.
“Thím Lưu, thím đi nghỉ ngơi trước đi, đêm nay còn phải làm phiền thím nhiều.” Minh Ngữ Tiền nói.
“Vâng.” Thím Lưu biết hai chị em họ còn có chuyện muốn nói nên về phòng trước.
Sau đó, Minh Ngữ Tiền mới đem chuyện của Tưởng Lộ Liêm và Minh Tư Liên kể cho Minh Ngữ Đồng nghe. Còn về Phó Dẫn Tu, anh không hỏi đến. Anh không biết Minh Ngữ Đồng và Phó Dẫn Tu trong khoảng thời gian đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng chuyện liên quan đến Phó Dẫn Tu, trước nay Minh Ngữ Đồng đều không thích nói nhiều.
Anh cũng không muốn Minh Ngữ Đồng phải nhắc đến người đàn ông làm cô tổn thương. Nhắc càng nhiều, càng khó quên. Anh cứ xem như chưa có chuyện gì xảy ra, cũng để Minh Ngữ Đồng có thể dễ chịu hơn một chút.
Minh Ngữ Đồng ôm túi nước nóng, bàn tay đã ấm hơn.
“Ban đầu trong buổi tiệc rượu, em và ba mẹ vẫn chưa đến, chị nhìn thấy chú và thím bên kia, nên muốn sang chào hỏi, kết quả bị Cổ Minh Khải ngăn lại, anh ta cứ muốn ép chị uống một ly rượu.” Minh Ngữ Đồng giải thích.
“Mặt mũi lớn thật.” Minh Ngữ Tiền lạnh mặt nói.
“Lúc đó, chị đứng cách chú và thím cũng không xa, nhưng họ đứng xoay lưng lại với chị, thế nên không nhìn thấy chị.” Minh Ngữ Đồng nói, “Nhưng Minh Tư Liên đã nhìn thấy chị, cô ấy lại giả vờ như không thấy, còn cố ý nói chuyện với chú thím, không để họ quay đầu lại.
“Chị cảm thấy Minh Tư Liên có gì đó kỳ quái, vốn đã thoát khỏi sự quấy rầy của Cổ Minh Khải, ai ngờ lại gặp phải Trần Vọng Hòa.” Minh Ngữ Đồng nhíu mày, “Ông ta cũng muốn uống rượu với chị, lúc chị bê ly rượu lên đã nhìn thấy Minh Tư Liên chăm chăm nhìn chị, cứ như rất để tâm mong chị uống hết ly rượu đó vậy.”
Minh Ngữ Tiền híp mắt, “Rượu đó có vấn đề?”
Minh Ngữ Đồng gật đầu, “Thế nên chị không uống, nhân cơ hội dụng phải một nhân viên phục vụ, đã đổ rượu ra ngoài hết. Động tĩnh bên phía chị đã thu hút sự chú ý của chú và thí, hai người họ bước đến, Minh Tư Liên liền chủ động muốn đưa chị đến phòng khách thay đồ. Chị cũng muốn xem thử rốt cuộc cô ta muốn làm gì nên đã đi theo cô ta, kết quả...”
Sắc mặt Minh Ngữ Đồng trắng bệch, “Đã gặp phải Phó Dẫn Tu, anh ta bảo thủ hạ đánh ngất Minh Tư Liên, sau đó kéo chị vào căn phòng bên cạnh.”
Thấy Minh Ngữ Tiền đang nhíu chặt hàng lông mày, Minh Ngữ Đồng nói: “Chị và anh ta… không xảy ra chuyện gì cả.”
“Đừng nghĩ đến anh ta nữa.” Minh Ngữ Tiền nói, “Đừng làm bản thân khó chịu.”
Minh Ngữ Đồng gật đầu.
“Nói vậy, Tưởng Lộ Liêm e rằng là do Phó Dẫn Tu sắp xếp?” Minh Ngữ Tiền suy đoán, không khỏi lại nhìn sang Minh Ngữ Đồng.
Phó Dẫn Tu có ý gì chứ?
Nghe được chuyện của Minh Ngữ Đồng và Tưởng Lộ Liêm, thế nên muốn đến phá hoại?
“Bất luận là ai làm, mượn chuyện này, vừa khéo cũng có thể khiến trong nhà bỏ ý định tác hợp cho chị và Tưởng Lộ Liêm.” Minh Ngữ Đồng nói.
Minh Tư Liên và Tưởng Lộ Liêm bị phát hiện quần áo không chỉnh tề nằm trên giường, bất luận thế nào Minh gia cũng sẽ không ép cô và Tưởng Lộ Liêm ở bên nhau nữa.
Minh Ngữ Tiền nghĩ đến liền cảm thấy khó chịu, “Vậy không phải có lợi cho Minh Tư Liên rồi sao?”
Minh Ngữ Đồng nhếch miệng, “Cô ta muốn hại chị, sao chị có thể để cô ta được như ý chứ? Chị đã từng nói, Tưởng Lộ Liêm chị không cần, nhưng chị cũng sẽ không để cô ta có được.”
Minh Ngữ Đồng trầm mặt xuống, “Ngày mai, chúng ta đến Dự Viên.”
Minh Ngữ Tiền mỉm cười thở phào, chỉ cần không có lợi cho Minh Tư Liên, anh liền cảm thấy sảng khoái.
“Chị, vậy chị nghỉ ngơi sớm đi.” Minh Ngữ Tiền nói.
Minh Ngữ Đồng gật gật đầu, trở về phòng ngủ mà Minh Ngữ Tiền chuẩn bị cho cô.
Đêm hôm đó Minh Ngữ Đồng quả nhiên đã phát sốt, thím Lưu vội vã gọi Minh Ngữ Đồng dậy, cho cô uống thuốc hạ sốt, lại lấy thêm cho Minh Ngữ Đồng hai cái chăn, để cô đắp lên. Đến sáng hôm sau, sốt cao đã chuyển biến tốt thành sốt nhẹ.
Nhìn vẻ mặt trắng bệch của cô, dáng vẻ không chút sức lực, Minh Ngữ Tiền khuyên bảo: “Hay là hôm nay không đến Dự Viên nữa, chị ở nhà nghỉ ngơi thêm đi.”
Minh Ngữ Đồng lắc đầu, húp một ngụm cháo, nói: “Dáng vẻ của chị cần càng thảm càng tốt. Nhân dáng vẻ hôm nay thê thảm như vậy nên mới phải đến Dự Viên một chuyến.”
Minh Ngữ Tiền lập tức hiểu ra, không khỏi bật cười thành tiếng, “Chị, chị thật là...”
Một chút điều kiện có thể lợi dụng cũng không chịu buông tha.
Minh Ngữ Đồng đặt chiếc thìa xuống, “Minh Tư Liên không biết ở trước mặt các trưởng bối điên đảo trắng đen thế nào, chúng ta cũng không thể không phản kích.”
Cô đứng dậy, “Đi thôi.”