“Hahahaha… Khụ… Khụ khụ khụ… Hahaha...” Minh Ngữ Đồng vừa cười vừa ho.
Chết thì chết, cô là người đã từng chết một lần rồi, cô không sợ!
Bảy năm trước, tuy anh không chính tay, nhưng cũng xem như đã chính tay bóp chết cô. Bây giờ lại giết thêm một lần nữa thì sao chứ? Nhưng đây lại một lần nữa khiến cô nhìn rõ anh không yêu cô.
Gương mặt Phó Dẫn Tu vì tức giận trở nên căng cứng, người phụ nữ này điên rồi sao? Lúc này còn có thể cười được!
Anh đột nhiên buông tay, lại nắm chặt lấy cổ tay cô, kéo cô vào phòng tắm.
Minh Ngữ Đồng sớm đã bị anh giày vò đến không còn chút sức lực, lảo đảo mặc cho anh lôi đi.
Phó Dẫn Tu mở công tắc vòi sen, chuyển sang bên phía nước lạnh. Ngày thu sắp chuyển vào đông, tối đến trời đã bắt đầu rất lạnh. Phó Dẫn Tu trực tiếp đẩy Minh Ngữ Đồng xuống bồn nước lạnh cóng. Nước lạnh trực tiếp trút xuống từ đỉnh đầu của cô, chỉ trong chớp mắt đã khiến quần áo của cô ướt hết.
Bảy năm trước, sau khi sinh con xong cô bị ném ra ngoài trời mưa, cơ thể bị nhiễm lạnh, để lại mầm bệnh, đến nay vẫn chưa khỏi, từ đó khiến cô rất sợ lạnh. Ngày thường uống nước cũng phải là nước ấm, sữa vào buổi sáng nhất định phải là sữa nóng. Không ăn bất kỳ món ăn nào có tính hàn, bất luận xuân hạ thu đông cũng không chạm vào nước lạnh. Nếu muốn uống chút nước có mùi vị, đa số sự lựa chọn của cô đều là trà gừng đường đen. Vào những ngày hè, trong phòng làm việc có mở máy lạnh, cô sẽ choàng thêm một chiếc khăn bằng lông cừu. Cô chú ý như vậy, chỉ mong có thể khiến cơ thể mình dễ chịu hơn một chút, đừng đau đớn như vậy nữa.
Cô tỉ mỉ chăm sóc sức khỏe bản thân như thế, nhưng bây giờ, lại bị Phó Dẫn Tu đẩy xuống bồn nước lạnh. Minh Ngữ Đồng rùng mình, nét mặt trắng bệch, một chút huyết sắc cũng không có.
Phó Dẫn Tu đột nhiên đẩy cô tựa vào bức tường gạch men lạnh buốt, cái lạnh khiến cô rùng mình co rúm người lại, anh đã chồm người đến, hôn lên môi cô. Đôi môi lạnh như băng đó từ môi cô di chuyển dần sang phần cổ trắng bệch. Trên chiếc cổ thanh mảnh mát lạnh còn phủ một tầng nước mát, còn có dòng nước lạnh không ngừng đổ xuống, khiến chiếc cổ trắng nõn của cô gần như trở nên trong suốt. Cánh tay dài lạnh ngắt của Phó Dẫn Tu tiến đến phần eo cô, sau đó thâm nhập vào chiếc váy của cô.
Minh Ngữ Đồng không biết lấy sức lực từ đâu, đột nhiên đẩy anh ra, loạng choạng chạy đến bên bồn cầu, bám vào thành bồn cầu rồi bắt đầu nôn mửa. Âm thanh nôn mửa đau khổ không ngừng truyền đến, khiến Phó Dẫn Tu nghe rất rõ ràng. Phó Dẫn Tu lạnh mặt, cuối cùng Minh Ngữ Đồng cũng nôn xong, kéo một mảnh giấy bên cạnh, run run chùi miệng.
Phó Dẫn Tu dùng sức kéo Minh Ngữ Đồng dậy, Minh Ngữ Đồng bây giờ sớm đã chẳng còn chút sức lực, cơ thể không ngừng khụy xuống. Mái tóc dài ướt đẫm dán lên gương mặt trắng bệch như tờ giấy của cô, vô cùng nhếch nhác.
“Bị tôi chạm vào, liền muốn nôn?” Phó Dẫn Tu lạnh giọng hỏi.
Minh Ngữ Đồng rùng mình, cô cũng không rõ bản thân rốt cuộc là vì cái gì mà lại nôn như vậy. Làn nước lạnh cóng dội vào người, vốn đã khiến cô không thoải mái, trong dạ dày như đang có gì đó cuồn cuộn lên. Sau đó, đôi môi lạnh cóng của anh dán lên làn da của cô.
Cô nhớ đến những lời trước đó anh vừa nói. Chất vấn cô có phải cô đã thường xuyên làm với Tưởng Lộ Liêm, thậm chí còn từng làm với nhiều người đàn ông khác.
Cô nhớ đến Hà Nhã Di bên cạnh anh. Anh đã dùng đôi môi đó sỉ nhục cô, nhưng lại đi hôn người phụ nữ khác.
Cảm giác cuồn cuộn trong dạ dày càng trở nên mãnh liệt hơn.
Minh Ngữ Đồng không đáp, bây giờ cả một chữ cô cũng không muốn nói với Phó Dẫn Tu.
Thấy dáng vẻ cô im lặng này của cô, đến nhìn cũng không muốn nhìn anh, Phó Dẫn Tu lại có chút hốt hoảng.
Trước đó, cô đối mặt với anh, có khi giả vờ dửng dưng điềm tĩnh, có khi châm biếm không chút che đậy. Nhưng bây giờ trong đôi mắt ấy chẳng có gì cả. Cô im lặng như một tượng gỗ, bị anh siết chặt cũng không có chút phản ứng gì.
“Nhìn tôi!” Phó Dẫn Tu giữ chặt cằm cô, ép cô đối mặt với anh.
Nhưng trong mắt cô không có chút biểu cảm nào.
Phó Dẫn Tu nghĩ đến một khả năng, liền cắn chặt răng.
Còn Minh Ngữ Đồng cũng không yêu cầu anh thả mình nữa, lúc này cô không nói tiếng nào, dáng vẻ tùy ý anh.
“Cô đã yêu anh ta?” Cuối cùng Phó Dẫn Tu cũng lên tiếng, “Tưởng Lộ Liêm?”
Nói ra mấy chữ này, trái tim Phó Dẫn Tu cứ như bị ai đó bóp chặt.