“Anh Phó, không phải cho tôi lên xe sao?” Minh Ngữ Đồng vô tội chớp mắt.
Lên xe của cô cũng là lên xe.
“Giả ngu với tôi à?” Phó Dẫn Tu nhớ phải khống chế lực đạo, nhưng ngón tay vẫn không nhịn được bấu chặt. Người phụ nữ này thực sự quá biết cách chọc giận anh.
Sau đó Minh Ngữ Đồng bị Phó Dẫn Tu lôi đến xe Bently của anh. Minh Ngữ Đồng lập tức kéo về hướng ngược lại. Mặc dù sức lực không bằng anh, nhưng cũng tạo thành lực cản với anh. Minh Ngữ Đồng gắng sức vung cánh tay muốn hất tay anh ra. Nhưng năm ngón tay của anh giống như móng vuốt sắt, vững vàng siết chặt lấy tay cô.
Cho đến khi cô bị lôi đến cửa xe ghế phụ, tay Minh Ngữ Đồng chống lên xe, sống chết không chịu vào trong.
“Phó Dẫn Tu, anh coi những lời mình đã nói như gió thổi ngoài tai sao? Không phải là vĩnh viễn không muốn gặp tôi sao? Tôi sợ ngồi vào trong, bẩn xe của anh đấy!” Minh Ngữ Đồng châm biếm nói.
“Cô đã bẩn rồi, cho nên dù sao cũng phải khử trùng.” Phó Dẫn Tu không hề khách khí, kéo bàn tay đang chống lên xe của cô xuống, đẩy cô vào trong ghế phụ.
Đóng sầm cửa lại, Phó Dẫn Tu liền đi vòng sang ghế lái xe, khởi động xe rời đi, tốc độ rất nhanh giống như sợ Minh Ngữ Đồng sẽ chạy trốn mất.
Đợi khi lái xe đi rất xa rồi, anh mới nhớ ra, rốt cuộc vì sao mình lại làm như vậy?
Cô chạy thì chạy đi, anh sợ cái gì?
Nhất thời, anh liền hờn dỗi với chính mình. Nhưng cuối cùng cũng không đuổi Minh Ngữ Đồng xuống xe một lần nữa. Cho đến khi chiếc xe Bently dừng trước cửa tập đoàn Minh Nhật, Minh Ngữ Đồng không đợi được, cởi đai an toàn ra
Tay cô đã đặt ở cửa xe, Phó Dẫn Tu lại một lần nữa liếc nhìn những dấu ngón tay hằn trên cổ tay cô.
Thực sự càng nhìn càng chướng mắt!
Phó Dẫn Tu thấy cô không nói câu nào, lạnh mặt muốn xuống xe, giống như anh không hề tồn tại. Anh cực kỳ tức giận, thốt lên: “Nhớ kỹ lời tôi nói, sau này cách xa Cảnh Thời một chút, không được gặp thằng bé nữa!”
Minh Ngữ Đồng lập tức nghiêm mặt, đứng bên cạnh xe, một tay chống ở cửa xe đang mở rộng, nói: “Vì sao anh không muốn tôi gặp Cảnh Thời như vậy?”
Phó Dẫn Tu cười giễu cợt: “Vì cô không xứng.”
Nói xong, anh đột nhiên đạp ga phóng xe đi không quan tâm cửa xe vẫn còn đang mở.
Minh Ngữ Đồng suýt nữa bị quệt ngã, không thể không buông tay, lùi một bước về ven đường. Từ xa nhìn thấy cửa xe phía trước bị đóng lại, xe cũng không hề dừng lại.
***
Minh Ngữ Đồng quay về phòng làm việc, Dương Minh Lãng vào trong báo cáo với cô lịch trình buổi chiều. Thấy sắc mặt của Minh Ngữ Đồng trắng bệch, dáng vẻ rất không ổn, ánh mắt liếc nhìn vết bầm tím trên cổ tay cô.
“Giám đốc Minh, cổ tay chị bị thương rồi!” Dương Minh Lãng nói.
Cổ tay rất đau, chỉ là trong lòng Minh Ngữ Đồng nghĩ đến chuyện của Cảnh Thời, trong đầu liên tục lặp lại những lời nhục mạ của Phó Dẫn Tu, nhất thời quên mất vết thương ở cổ tay.
Minh Ngữ Đồng theo bản năng kéo ống tay áo, che đi những vết bầm kia, “Không sao.”
“Tôi đi mua thuốc mỡ.” Dương Minh Lãng cũng không đợi Minh Ngữ Đồng ngăn cản, lập tức rời đi.
Minh Ngữ Đồng dở khóc dở cười lắc đầu, liền mặc kệ Dương Minh Lãng rời đi.
Cô điều chỉnh tâm trạng, định tập trung vào công việc, không nghĩ đến những lời nói của Phó Dẫn Tu nữa. Nếu như cô đã đưa ra quyết định không có quan hệ gì với anh, vậy thì sẽ không nghĩ đến anh nữa.
Nhưng không ngờ, buổi trưa, cô còn có thể nhận được điện thoại của Tiểu Cảnh Thời.
“Đồng Đồng, cô yên tâm nhé, con tan học rồi. Con đang gọi điện thoại cho cô trong giờ giải lao.” Trong điện thoại, giọng nói mềm mại của Tiểu Cảnh Thời vang lên.
Giờ phút này, Minh Ngữ Đồng quên hết mọi chuyện không vui.
“Đồng Đồng, ba có ức hiếp cô không?” Tiểu Cảnh Thời hỏi.
Hiển nhiên, Tiểu Cảnh Thời bị Giáp vệ đem về trường, để lại một mình Minh Ngữ Đồng, cậu bé rất không yên tâm.
“Không có. Sau khi con đi, cô cũng đi.” Minh Ngữ Đồng nói.
Tiểu Cảnh Thời vỗ ngực nói: “Nếu như ba ức hiếp cô, cô cứ nói với con nhé!”
Minh Ngữ Đồng bất giác lệ nóng lưng tròng, cô nuốt xuống sự chua xót trong cổ họng, gật đầu nói: “Được!”
“Đồng Đồng, cô đợi con… đợi con đến tìm cô nhé!” Tiểu Cảnh Thời lại nói.
Không biết cậu bé định lúc nào đến tìm mình và đến tìm mình bằng cách nào. Song, có bài học hôm nay, Minh Ngữ Đồng cũng biết cậu nhóc nói được sẽ làm được, không dám coi lời của cậu là lời nói trẻ con.
“Con đến tìm cô cũng được, nhưng nhất định phải gọi điện cho cô, cô đi đón con, biết chưa?” Minh Ngữ Đồng nói.
Tiểu Cảnh Thời ngoan ngoãn đồng ý, một lát sau, Minh Ngữ Đồng nghe thấy tiếng chuông vào lớp truyền qua điện thoại. Tiểu Cảnh Thời không nỡ tắt điện thoại.
Tiểu Cảnh Thời gọi đến, tâm trạng của Minh Ngữ Đồng tốt hơn rất nhiều. Nhất thời, cô cũng quên đi chuyện của Phó Dẫn Tu. Cô không muốn nghĩ đến người đàn ông kia nữa, chỉ tập trung nghĩ đến đứa bé là được rồi!
***
Buổi chiều sau khi tan học, Tiểu Cảnh Thời được Giáp vệ đưa về nhà. Vừa bước vào cửa, trong nhà đã truyền đến mùi thơm của thức ăn. Thấy cậu quay về, thím Hoắc còn đang thắt tạp dề, từ trong bếp đi ra, nói với Tiểu Cảnh Thời: “Cảnh Thời về rồi à, đi rửa tay, nghỉ ngơi một lát là có thể ăn cơm rồi.”
Tiểu Cảnh Thời nghe xong liền hiểu. Cậu vừa về nhà là có thể ăn cơm không cần đợi Phó Dẫn Tu. Nghĩ đến chỉ còn mình cậu và thím Hoắc ăn cơm, ảm đạm vắng vẻ, gương mặt của cậu bé xám xịt lại.
Thím Hoắc thấy thế liền giải thích nói: “Cậu chủ tối này đi dự tiệc, nhưng cậu ấy nói sẽ về sớm.”
“Vâng.” Tiểu Cảnh Thời bĩu môi, quay về phòng ngủ để cặp sách xuống, thay quần áo ở nhà, rửa tay rồi ra ngoài ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn.
Ăn cơm xong, Tiểu Cảnh Thời liền quay về phòng ngủ.