“Anh nhìn cái gì thế?” Cố Niệm vô cùng tò mò, rất muốn qua đó xem.
“Anh xem xem khi nào thích hợp bắt đầu thai giáo (1).” Sở Chiêu Dương nói, “Phải sinh ra một bé gái mềm mại đáng yêu.”
(1) Thai giáo: là quá trình giáo dục trẻ ngay từ lúc mang thai.
Cố Niệm nói: “Thời kỳ đầu, tốt nhất anh nên tìm thai giáo phù hợp cho cả bé trai và bé gái. Ngộ nhỡ không phải con gái thì sao? Đến lúc đó sinh ra một đứa con trai ẻo lả, anh có khóc cũng phải nuôi nó lớn.”
Sở Chiêu Dương: “...”
“Vậy thì tìm thai giáo phù hợp cho cả bé trai và bé gái trước, đợi xác định giới tính xong thì bồi dưỡng trọng điểm sau.”
Cố Niệm: “...”
Được, cô không ngăn cản được tấm lòng khẩn thiết của Sở Chiêu Dương. Với điệu bộ này, chờ cô sinh xong chắc cũng không hết được.
Bây giờ, mỗi ngày việc Cố Niệm muốn làm nhất chính là ngủ. Vừa mở mắt được một lúc, mí mắt lại sụp xuống. Lúc này mí mắt của cô nặng trĩu, cô ngáp một cái:
“Em buồn ngủ rồi, anh không đi ngủ à?”
Nói xong, cô còn giơ tay về phía Sở Chiêu Dương, vẻ mặt “cầu xin ngủ cùng.”
Vợ đã nằm trên giường đợi mình rồi, là đàn ông thì sẽ không bỏ mặc không quan tâm.
Sở Chiêu Dương ném điện thoại trong tay đi, leo lên giường, ôm Cố Niệm vào lòng.
***
Ngày hôm sau, cũng không có ai gọi Cố Niệm dậy. Khi nào cô ngủ no rồi thì sẽ cùng đi đến bệnh viện kiểm tra.
Do chênh lệch múi giờ, cộng thêm ra ngoài chơi một chuyến, lúc quay về Cố Niệm thực sự rất mệt. Gần mười rưỡi cô mới thức dậy. Mọi người ăn bữa trưa ở nhà cũ xong, sau đó mới cùng nhau đi đến bệnh viện Sở Thiên.
Sở Điềm biết tin Cố Niệm lại mang thai, cũng vui mừng muốn đi cùng, cuối cùng quyết định hẹn gặp bọn họ ở bệnh viện Sở Thiên.
Sở Chiêu Dương lái xe, Cố Niệm và Bánh Gạo Nhỏ ngồi ghế sau. Cố Niệm hơi nghiêng đầu, nhìn thấy xe của hai ông bà cố qua kính chắn gió phía trước. Cô quay đầu lại, nhìn thấy xe của Cố Lập Thành đang bám sát phía sau. Cố Niệm không nhịn được bật cười.
Sở Chiêu Dương khẽ cong khóe miệng, “Em cười gì thế?”
“Em đang nghĩ, thai phụ mà đi bệnh viện kiểm tra mà người nhà mẹ đẻ, nhà chồng đều đi theo, thật khí thế!”
Sở Chiêu Dương cũng khá kiêu ngạo nhướn mày: “Thai phụ nhà anh đương nhiên phải khí thế lớn như vậy rồi.”
Bọn họ vừa đến Sở Thiên thì đã thấy Sở Điềm đứng đợi trước của phòng cấp cứu. Sở Điềm vừa nhìn thấy Cố Niệm, hai mắt sáng lên, dừng lại trên bụng dưới của cô.
***
Có người biết Sở Chiêu Dương, trong lòng liền suy nghĩ, người được anh che chở cẩn thận như vậy chắc là vợ anh. Còn mấy vị trưởng bối đi theo bên cạnh…
Cho dù là bác sĩ, y tá hay là người đến khám bệnh đều cảm thấy tò mò. Khác với bệnh nhân, y tá và bác sĩ đều biết Sở Điềm và Cố Niệm, ngay cả Mục Lam Thục và Cố Lập Thành họ cũng có ấn tượng. Trong lòng mọi người đều mơ hồ suy đoán, càng vì suy đoán trong lòng mà càng trở nên kích động.
Sau đó nhìn thấy Viện trưởng của Sở Thiên đích thân dẫn theo một đám bác sĩ mà bình thường bệnh nhân phải xếp hàng hẹn trước rất lâu mới được gặp.
“Lão tiên sinh. Lão phu nhân!” Viện trưởng rất kích động, không ngờ hai ông bà lại đích thân đến.
Lão gia tử không hài lòng, xua tay: “Sao lại làm hầm hố thế?”
“Chuyện này…” Viện trưởng thực sự không biết nên trả lời lão gia tử thế nào, ánh mắt cầu cứu nhìn sang bên cạnh.
Thi Hoằng Trạch bị Viện trưởng nhìn đến, chỉ đành bước ra khỏi hàng ngũ, cười chào hỏi: “Lão tiên sinh, lão phu nhân.”
Ông nội của Thi Hoằng Trạch có quan hệ rất tốt với lão gia tử. Từ nhỏ, Thi Hoằng Trạch đã gặp ông cụ, quan hệ riêng tư rất thân thiết.
“Viện trưởng chưa từng gặp ông bà nên muốn được tiếp đón.” Thi Hoằng Trạch cười giải thích.
Lão gia tử cũng rất hiểu, không hề làm khó Viện trưởng: “Hôm nay chúng tôi đi cùng cháu dâu đến kiểm tra sức khỏe, các cậu cứ làm việc của mình đi.”
Lão gia tử nói xong, lại cảm thấy nói không đúng, vội vàng nói: “Bác sĩ khoa sản đều ở lại.”