Cố Niệm lấy sách giới thiệu ra xem, còn có chức năng nghe từ một phía, chỉ cần bên Cố Niệm mở, sẽ có thể chủ động nghe thấy những âm thanh bên phía cậu nhóc. Cố Niệm dựa theo sách hướng dẫn, cài đặt thử rồi đeo cho cậu nhóc.
Cậu nhóc hiếu kỳ lấy ngón tay chọc chọc lên mặt đồng hồ, sau đó phát hiện đồng hồ này còn có thể chụp hình, hơn nữa bên trong còn có cả wechat.
“Mẹ, mẹ làm cái này cho con đi.” Cậu nhóc nói với Cố Niệm, ngón tay mập mạp chỉ vào icon wechat, “Như vậy con đã có thể nói chuyện với mẹ rồi.”
Không biết đánh chữ, nhưng ghi âm thì vẫn được chứ.
Cố Niệm lại cài đặt thêm cho cậu, dạy cậu dùng thế nào.
Suốt trên đường, cậu nhóc chơi vui vẻ vô cùng, chẳng cảm thấy mệt mỏi chút nào cả.
***
Về đến nhà, cậu nhóc cũng mải nghiên cứu suốt một buổi, sau đó mệt không mở nổi mắt, cuối cùng cũng chịu về phòng ngủ. Mãi cho đến tối lúc Cố Lập Thành trở về, cậu nhóc mới mơ mơ hồ hồ bị Cố Niệm gọi dậy.
Lúc Cố Lập Thành vào cửa, trên áo khoác có chút hơi ẩm.
Cố Niệm nhìn ra ngoài cửa sổ, kinh ngạc hỏi: “Bên ngoài mưa sao ba?”
“Ừm, lúc ra khỏi sở cảnh sát, đột nhiên mưa to.” Cố Lập Thành cởi áo khoác ra, giũ bỏ nước bên trên xuống.
“Ông không mang theo ô sao?” Mục Lam Thục bê thức ăn đặt lên bàn xong liền vội vã chạy ra, “Nếu gọi điện về cho chúng tôi, để chúng tôi đi đón ông thì đã không bị thế này.”
“Sao tôi có thể thiếu ô được chứ.” Cố Lập Thành cười nói.
Mục Lam Thục sững lại, cũng mỉm cười.
“Tôi thật ngốc quá, ai thiếu ô, cũng không đến lượt ông thiếu.” Mục Lam Thục đón lấy chiếc áo khoác còn ẩm ướt từ tay Cố Lập Thành.
“Là do gió lớn quá, có ô cũng không che được hết nước mưa, có một chút rơi trên quần áo thôi.”
Mục Lam Thục sờ thử tóc của Cố Lập Thành, thấy cũng đã ướt hết, liền nói: “Ông đi gội đầu trước đi, sấy cho khô, nếu không sẽ không thoải mái đâu.”
“Cơm tối không phải đã nấu xong rồi sao?” Cố Lập Thành ngửi thấy mùi thơm.
Gội đầu cũng cần tốn chút thời gian, để mọi người phải đợi sẽ không hay lắm.
“Không sao.” Cố Niệm nói, “Ba gội đầu trước đi.”
“Cũng được.” Cố Lập Thành gật đầu, đi thay một bộ quần áo ở nhà sau đó nhanh chóng đi gội đầu. Ông rất nhanh đã quay trở lại, tốc độ nhanh đến mức khiến Mục Lam Thục và Cố Niệm đều kinh ngạc.
“Mau ăn cơm đi.” Cố Lập Thành mỉm cười, “Bánh Gạo Nhỏ đói chưa nào?”
Cậu nhóc lắc đầu: “Con vừa ngủ no xong, không đói. Ông ngoại, ông xem, con có đồng hồ có thể gọi điện thoại nữa nè.” Cậu nhóc đưa chiếc đồng hồ thông minh của mình ra cho Cố Lập Thành xem, “Sau này ông ngoại nhớ con, có thể gọi điện thoại cho con.”
“Được được được.”
***
Trình Quế Tú ngồi bên bàn, nhìn một bàn lớn đầy thức ăn, từ lúc vừa nấu xong còn nóng hôi hổi, đến khi dần mất đi độ ấm, sau đó bắt đầu nguội lạnh.
“Chú Cố của con thật sự không đến rồi.” Trình Quế Tú thất vọng nói.
Tuy mấy năm trước ông ấy cũng không đến, nhưng Trình Quế Tú chưa từng thất vọng như hôm nay. Có lẽ vì hôm nay ông ấy đang ở bên cạnh người phụ nữ khác, không còn giống những năm trước, chỉ cô đơn một mình nữa.
Sau khi Cố Lập Thành trở về, cũng có gặp bọn họ, nhưng là để giao lại những di vật còn sót lại của lão Trần cho hai mẹ con họ.
Sau đó dù cho gặp nhau thì thời gian cũng không lâu, rõ ràng để tránh hiềm nghi.
Bà vẫn luôn cảm thấy Cố Lập Thành là một chính nhân quân tử nên mới như vậy, nhưng điều đó không có nghĩa là ông ấy không thích bà, có phải không?
Cố Lập Thành cho dù muốn tìm mấy cô gái trẻ cũng rất dễ dàng. Nhưng tình cảm như thế có thể chân thật đến mức nào được chứ, không ai biết cách chăm sóc như bà. Mà Cố Lập Thành không phải loại người nông cạn đó. Có lẽ chỉ vì ông ấy không vượt qua nổi cái ải lão Trần thôi. Nhưng bây giờ mới biết, chỉ là ông ấy luôn đang chờ đợi người khác.
Trình Quế Tú nhìn bàn thức ăn đã nguội lạnh, trái tim cũng lạnh lẽo theo. Đôi mắt không khống chế được, tầm nhìn cũng dần trở nên mơ hồ. Mu bàn tay đột nhiên chợt lạnh, nhìn xuống mới phát hiện nước mắt đã rơi xuống từ bao giờ.
“Mẹ.” Dương Thụy Tuyết nắm chặt tay Trình Quế Tú, “Mẹ đừng khóc.”
Trình Quế Tú hít hít mũi, lau nước mắt, thở dài một hơi: “Chúng ta ăn đi, không đợi nữa. Họ… bọn họ không đến đâu.”
Dương Thụy Tuyết đứng bật dậy: “Không được, con phải đi tìm chú Cố. Hôm nay con còn thấy Cố Niệm đưa con trai chị ấy đến công viên trò chơi. Rõ ràng bọn họ rất rảnh, sao lại không đến chứ?”
Dương Thụy Tuyết nói xong liền xông ra ngoài.
Bên ngoài vẫn đang mưa to tầm tã, Trình Quế Tú mãi một lúc sau mới phản ứng lại, vội cầm ô đuổi theo. Nhưng xuống đến dưới lầu thì đã chẳng thấy bóng dáng Dương Thụy Tuyết đâu nữa.
Dương Thụy Tuyết đội mưa chạy đi bắt xe. Vì ra ngoài vội nên cả áo khoác cũng quên mặc, bây giờ ngồi trong xe đang lạnh run bần bật. Nhưng tim cô càng lạnh hơn.
Nhất định là Cố Niệm và Mục Lam Thục đã cản không cho Cố Lập Thành đến.
Hai người họ sao lại xấu xa thế chứ!
Rõ ràng họ rảnh rỗi, nhưng lại không thể đến cùng đón sinh nhật với Trình Quế Tú.
Chỉ là đến dự một buổi sinh nhật, thì đã sao chứ?
Nhất định phải ngăn cản, làm khó người khác như thế sao?
Dương Thụy Tuyết siết chặt nắm tay, lạnh đến sắc mặt tái nhợt.