Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 599: Ba muốn giam lỏng con sao?



Sở Gia Hồng muốn vùng vẫy nhưng sao có thể là đối thủ của cảnh sát, vặn một hai cái đã khiến ông ta không cử động được nữa.

“Rắc” một tiếng, cái còng nhanh chóng khóa chặt hai tay ông ta.

“Đừng mà!” Hướng Dư Lan không dám tin nhìn sang Cố Lập Thành, “Ông thật muốn bắt ông ấy sao? Chúng ta là thông gia! Có ai như ông không?”

“Sở phu nhân, nếu bà cảm thấy uất ức thay cho chồng, vậy thì chúng ta cùng đi một chuyến. Lần bắt cóc này, bà cũng tham gia mà.” Cố Lập Thành cười như không cười, mặt đầy mỉa mai nhìn Hướng Dư Lan.

Hướng Dư Lan: “…”

Bà ta cứng họng, vô thức buông Sở Gia Hồng ra, lùi ra sau hai bước mới dừng lại: “Không… không có, tôi không biết gì cả!”

Sở Gia Hồng quay mạnh đầu nhìn vợ. Hướng Dư Lan trốn tránh ánh mắt của Sở Gia Hồng, không dám nhìn sang. Nhưng ngay lập tức bà ta đứng thẳng lưng nói với Sở Gia Hồng: “Gia Hồng, xem dáng vẻ của ba mẹ chắc không muốn cứu ông nữa rồi. Tôi phải ở ngoài mới có thể cứu ông ra. Tóm lại chúng ta không thể cùng vào trong tù được.”

Sở Gia Hồng cũng hiểu, đạo lý chính là như vậy. Nhưng nghĩ đến phản ứng lúc nãy của Hướng Dư Lan, trong lòng vẫn thấy không vui.

Trong lòng bà ta có lẽ cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng phần nhiều vẫn là không muốn bị bắt cùng ông ta!

Cố Lập Thành nhìn sang lão gia và lão thái thái: “Sở lão, Sở lão phu nhân, lần này con đắc tội rồi.”

Sở lão gia lắc đầu, thở dài: “Vốn dĩ đó là lỗi của chúng tôi. Đổi lại là nhà khác, cậu sẽ không khách sáo như bây giờ.”

Lão gia hiểu rất rõ. Nếu người khác dám đối với Cố Niệm và Bánh Gạo Nhỏ như vậy, Cố Lập Thành tuyệt đối sẽ không cho người bắt đi đơn giản như vậy, e rằng cả đời này cũng không thể nào ra khỏi tù. Nhưng vì Sở gia là nhà chồng của Cố Niệm, Cố Lập Thành cũng không muốn Cố Niệm khó xử, sợ ông bà sẽ vì chuyện này mà có khúc mắc với Cố Niệm nên mới không ra tay vô tình.

Cho người bắt Sở Gia Hồng đi, giáo huấn một chút, để ông ta biết sợ.

“Cậu yên tâm, bất luận cậu làm gì chúng tôi cũng sẽ không quản.” Lão gia nói. “Năm đó hai đứa nó tổn thương Cố Niệm như vậy nhưng vẫn chưa chịu sự trừng phạt nào lớn, giờ thậm chí còn ngày càng quá đáng. Chúng tôi không thể làm chủ cho Cố Niệm, cậu cũng không trách chúng tôi. Hiện giờ nên để chúng trả giá cho những gì mà chúng đã làm.”

Lão gia lạnh lùng nhìn Sở Gia Hồng, không có chút ý gì muốn cứu ông ta.

“Chiêu Dương và Cố Niệm sắp đính hôn rồi. Trước khi đính hôn, tao không đụng đến chúng mày.” Lão gia nói với Sở Gia Hồng và Hướng Dư Lan, “Đợi tiệc đính hôn qua rồi, tao sẽ cho người đưa chúng mày về nhà tổ tông ở Xuân Thị. Chúng mày cứ ở yên đó mà hối lỗi!”

Sắc mặt Hướng Dư Lan trắng bệch.

Xuân Thị, là nơi ở của tổ tiên Sở gia. Căn nhà đó không nằm trong thành phố, đã được xây từ rất lâu nên rất tồi tàn. Dù cho mỗi năm đều được sửa chữa, nhưng nếu sống ở đó không thể tiện nghi bằng biệt thự hiện đại như bây giờ. Mà Xuân Thị cũng chẳng phải vùng đất giàu có gì, Sở Gia Hồng và Hướng Dư Lan ở thành phố B đã quen rồi, sao có thể sống được ở vùng hẻo lánh đó. Ý của lão gia rõ ràng là muốn giam lỏng bọn họ, chỉ được ở trong khu đất bé xíu đấy, không được đi nơi nào khác.

Hướng Dư Lan liền muốn cự tuyệt, nhưng bà ta làm gì có tư cách cự tuyệt?

Cố Lập Thành nói với cấp dưới: “Dẫn đi.”

Hai vị cảnh sát dẫn Sở Gia Hồng bị còng tay ra khỏi cửa.

Sở Gia Hồng đã đến tuổi này rồi nhưng chưa từng bị sỉ nhục như vậy, vẫn không cam tâm quay đầu lại nói với lão gia: “Ba, sao ba để ông ta đối với con như vậy? Cố Lập Thành, ông đang kết thông gia hay kết thù oán đây!”

Cố Lập Thành hừ lạnh một tiếng: “Thù là do ông kết trước. Sỉ nhục con gái tôi, bắt cóc cháu tôi, giờ lại chất vấn tôi?”

Sở Gia Hồng còn chưa kịp nói lời phản bác Cố Lập Thành, đã bị cảnh sát dẫn ra khỏi cổng.

Hướng Dư Lan không ngờ chuyện này lại tiến triển thành ra vậy. Bà ta biết rằng việc bọn họ làm là quá đáng. Nhưng dù sao cũng là ba mẹ của Sở Chiêu Dương, dù cho có chuyện gì thì Sở Chiêu Dương cũng sẽ phải nhường nhịn. Không nói đến việc họ làm sai, dù cho làm sai thật rồi thì Sở Chiêu Dương là con của họ, cũng nên lấy chữ hiếu làm đầu chứ!

“Chiêu Dương, con không nói câu nào sao? Ba mẹ đã làm gì mà bị đối xử như vậy!” Hướng Dư Lan gằn giọng gọi, “Ba, bọn con không muốn về nhà tổ tông!”

Lão gia lười quan tâm đến bà ta, dặn dò Sở Hán: “Để vài người ở lại bao vây biệt thự này, trước khi tiên sinh và phu nhân đến nhà tổ tông thì không cho phép bất cứ ai ra vào. Bất luận là có người muốn vào, hay là người bên trong muốn ra, đều không cho phép, nghe rõ chưa?”

Lão gia chỉ vào Trần Tỷ đang cố gắng trốn tránh sự chú ý: “Người đó cũng phải trông chừng cho tôi, không cho phép liên lạc với bất kỳ ai!”

“Ba, ba muốn giam lỏng con sao?” Hướng Dư Lan không dám tin.

Lão gia ánh mắt lạnh lùng nhìn qua, nói: “Nếu không phải vì lúc đính hôn, hai người không xuất hiện sẽ ảnh hưởng không tốt đến Chiêu Dương và Cố Niệm, thì hôm nay tôi đã lập tức đưa hai người về nhà tổ tông rồi. Giam lỏng cô? Giam lỏng cô là đang lãng phí nhân lực vật lực của tộc bộ Sở gia. Nếu không phải vì chuyện đính hôn, cô không xứng được đối xử thế này.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv