Tề Hựu Tuyên: “…”
Cố Niệm: “…”
Con à, con đừng ở trước mặt người ta mà nói vậy chứ!
“Đúng rồi, lúc đầu anh ấy rất mập, vì ít ăn vặt ít ăn thịt mới gầy trở lại.” Sở Chiêu Dương chỉ chỉ Tề Hựu Tuyên, “Con xem bây giờ anh ấy có đẹp trai không?”
Tề Hựu Tuyên: “…”
Chú ơi, chú thế này thật sự được sao?
Tình bạn với ba con thì sao?
Bánh Gạo Nhỏ gật đầu: “Vậy con lớn một chút thì sẽ khống chế lại. Anh ấy mập như vậy mà cũng có thể gầy thì con cũng có thể.”
Tề Hựu Tuyên: “…”
Vốn dĩ nghe nói hôm nay họ đến thăm trường, vì vậy mới muốn đến làm quen với con trai của Sở Chiêu Dương, sẵn dịp đợi cậu bé chính thức vào học Tắc Hạ thì sẽ chăm sóc nhiều hơn. Nhưng hiện giờ, cậu lại không muốn nữa.
“Không được nói nữa.” Cố Niệm vội cản lại, chỉ còn thiếu việc bịt miệng Bánh Gạo Nhỏ, “Mau gọi anh đi con.”
“Xin chào anh Tề, anh Phó.” Bánh Gạo Nhỏ giòn giã gọi.
Phó Cảnh Thời không bị Bánh Gạo Nhỏ “công kích”, nên tâm trạng rất tốt, mỉm cười nói: “Xin chào Cẩn Du, sau này đợi Cẩn Du vào học rồi, có chuyện gì cứ đến tìm bọn anh, bọn anh luôn có mặt.”
Mọi người nói chuyện một lúc, Cố Niệm hỏi đến Tống Vũ và Nguyễn Đan Thần, còn có tình hình gần đây của Minh Ngữ Đồng.
Sau đó là giờ học nên Tề Hựu Tuyên và Phó Cảnh Thời quay về lớp.
“Thế nào? Vừa ý không?” Sở Chiêu Dương hỏi Bánh Gạo Nhỏ.
Cậu nhóc liên tục gật đầu: “Rất thích!”
“Ba ơi, khi nào con có thể đến học?” Bánh Gạo Nhỏ nghiêng mặt hỏi, “Con muốn làm quen với các bạn, kết bạn thật nhiều.”
Sở Chiêu Dương xoa xoa đầu của cậu nhóc: “Nhanh thôi, đừng vội.”
Ba người rời đi, Sở Chiêu Dương đưa Bánh Gạo Nhỏ đến chỗ lão gia và lão thái thái, rồi đưa Cố Niệm đi.
Cố Niệm cảm thấy lạ: “Anh đưa em đi đâu?”
“Đi mua đồ, không phải em muốn mua đồ cho anh sao?” Sở Chiêu Dương nhíu mày nhìn cô, “Hôm nay anh sẽ thay đổi hết, toàn bộ đổi thành đồ em mua.”
Ý của anh là muốn cô mua đồ cho cả người anh à?
Cố Niệm liền mỉm cười: “Được!”
Hai người đến trung tâm thương mại, Cố Niệm liền kéo Sở Chiêu Dương mua mấy cặp khuy măng sét trước.
Nhân viên bán hàng tháo cặp Sở Chiêu Dương đang đeo xuống, bỏ vào hộp bọc kĩ, sau đó cài cho anh cặp mới.
Những cặp khuy măng sét mới còn lại cũng gói lại, Cố Niệm nói: “Trở về để thím Dư cài lên đồ vest của anh hết, còn thừa thì anh có thể tháo xuống thay đổi.”
“Tuân lệnh.” Sở Chiêu Dương gật đầu, rồi lấy thẻ trong ví tiền ra.
Cố Niệm nhìn anh: “Không phải nói em tặng sao?”
“Em phụ trách chọn, anh phụ trách mua, là em tặng anh.” Sở Chiêu Dương nói.
“Sao mà giống được.” Cố Niệm trả lại thẻ cho anh, “Em có thẻ phụ của anh, anh quên rồi sao?”
“Cũng đúng.” Sở Chiêu Dương mỉm cười gật đầu.
“Nhưng em cũng có tiền.” Cố Niệm trực tiếp dùng thẻ của mình, “Anh đừng xem thường em nha, hiện giờ em kiếm được không ít tiền đâu. Dù bây giờ anh không đi làm nữa thì em vẫn có thể nuôi được anh, thật đó.”
Sở Chiêu Dương cười nhẹ: “Được, vậy hôm nay để em bao anh một ngày.”
“Được thôi.” Cố Niệm vui vẻ trả tiền, rồi lại kéo Sở Chiêu Dương đi mua quần áo, thay đổi hết toàn bộ đồ trên người.
Hai người bước vào một cửa hàng đồ nam nổi tiếng.
Cố Niệm chọn cho Sở Chiêu Dương một bộ, lại phối thêm một cái áo sơ mi. Sở Chiêu Dương vào trong thay, cô ở ngoài chọn cà vạt cho anh.
Nhân viên bán hàng nhiệt tình: “Chào chị, bên này đều là hàng mới năm nay của cửa hàng chúng tôi, có bao gồm cả phụ kiện.”
Cố Niệm ngắm nhìn, ngoài trang phục nghiêm túc còn có một số kiểu dáng thoải mái và phụ kiện đồng hồ. Nhưng Sở Chiêu Dương chưa bao giờ đeo đồng hồ nhãn hiệu này, vì thế Cố Niệm không xem, lại chọn vài bộ vest và áo sơ mi. Kích cỡ của anh cô đều biết, anh mặc gì lên người cũng trở nên vô cùng đẹp.
Cố Niệm chọn vài cái cà vạt, lấy một cái trong đó ra, những cái khác thì bảo nhân viên gói lại. Sau đó cô đi đến trước của phòng thử đồ, gõ cửa: “Anh thử xong chưa?”
“Xong rồi, sao thế?” Sở Chiêu Dương chỉnh lại đồ vest, vừa định bước ra thì nghe Cố Niệm nói:
“Em chọn cà vạt cho anh rồi, anh thắt lên luôn đi.”
Cánh tay định mở cửa của Sở Chiêu Dương dừng lại, rồi chậm rãi ung dung cởi nút áo. Sau khi mở ba nút áo sơ mi anh mới mở cửa phòng thử đồ ra, thấy Cố Niệm xinh đẹp đứng ở ngoài, trên ngón tay là chiếc cà vạt sọc.
Anh cầm lấy cà vạt, nhân cơ hội cũng nắm lấy bàn tay đang cầm cà vạt của cô.
“Em đến thắt cho anh đi.” Sở Chiêu Dương kéo cô vào phòng thử đồ.
Cố Niệm kinh ngạc, suýt chút nữa ngã vào lòng của Sở Chiêu Dương.
Sở Chiêu Dương đưa tay ra sau người cô, rồi khóa cửa phòng thử đồ lại.
Anh rút cà vạt trong tay Cố Niệm ra, nhìn một cái rồi đưa cho cô: “Thắt cho anh.”
Cố Niệm ngại ngùng “hừ” một tiếng: “Em thắt xấu lắm, anh cũng biết mà.”
“Không sao.” Sở Chiêu Dương cười nhẹ.
Lúc trước cô không biết thắt cà vạt thế nào, lần đầu thắt cho anh liền thắt thành kiểu khăn quàng đỏ.