“Cố Niệm đi đâu rồi?” Sở lão thái thái nghiêm giọng hỏi.
“Con... con không biết...” Hướng Dư Lan căng thẳng, “Mẹ, sao mẹ lại hỏi con chứ?”
Sở lão phu nhân cười lạnh một tiếng, nghiêm nghị nói: “Cô còn dám giả bộ hả?”
Cái dáng vẻ chột dạ của cô ta, tưởng bà không nhìn ra chắc!
Sở lão gia giơ cây nạng lên, nặng nề gõ lên sàn nhà vài tiếng: “Là cô tự nói, hay là để ta đi hỏi người ở bên cạnh cô hả?”
Tính tình của đứa con dâu này, thật sự là quá dễ hiểu. Cô ta vốn không thích Cố Niệm, vất vả lắm, cứ tự cho là đã bắt được nhược điểm của Cố Niệm, vội vàng cầm chứng cứ đi tìm bọn họ cáo trạng, cũng không có đi chứng thực xem có đúng hay không. Lại còn thừa dịp Sở Chiêu Dương hôn mê, thừa cơ hãm hại Cố Niệm.
Với tính cách của Sở lão gia và Sở lão thái thái, không phải là không để cho người ta một đường lui. Từ đầu đến cuối hai người đều kiên trì với một câu nói, tha cho người được thì nên tha. Khi biết được là Cố Lập Thành bắt cóc Sở Chiêu Dương, hai người không đồng ý hôn sự của Cố Niệm và Sở Chiêu Dương, đây là chuyện rất bình thường.
Nhưng chưa bao giờ hai người nghĩ đến việc phải trả thù, làm khó Cố Niệm.
Khi chuyện này xảy ra, Cố Niệm còn chưa ra đời. Sao có thể đẩy hết toàn bộ lên người Cố Niệm được?
Bọn họ không thể chấp nhận Cố Niệm làm cháu dâu, cũng không thể lấy tâm tình bình thường để đối mặt với Cố Niệm, đây là sự thật. Nhưng cũng sẽ không bởi vậy, mà đi làm khó dễ con bé.
Sở Chiêu Dương hôn mê, hai người họ vì đã lớn tuổi, không đủ sức quan tâm những chuyện khác, chỉ có thể một lòng lo cho Sở Chiêu Dương. Bọn họ cứ tưởng, Hướng Dư Lan cũng như vậy. Ai mà ngờ, cô ta vẫn còn có lòng dạ nhàn rỗi đi tìm Cố Niệm gây phiền phức. Vậy nên ắt hẳn cô ta sẽ nắm rõ nhất cử nhất động của Cố Niệm. Cô ta nói không biết Cố Niệm đã đi đâu sao? Ai sẽ tin cô ta?
Nhưng Hướng Dư Lan cũng chỉ có từng đấy thủ đoạn mà thôi, người mà cô ta có thể sử dụng, cũng chỉ là một con số nhỏ. Cô ta sẽ tìm ai để làm việc này, Sở lão gia không cần nghĩ cũng biết.
Hướng Dư Lan ấp a ấp úng: “Nó... Nó rời khỏi thành phố B rồi.”
Sở lão gia tử híp mắt lại, giọng nói bình tĩnh: “Người truy sát con bé, là do cô phái đi hả?”
Giọng nói của Sở lão gia càng bình tĩnh, thì lại càng dọa người, giống như yên bình trước cơn bão.
Hướng Dư Lan liền vội vàng lắc đầu: “Không phải là con! Thật sự không phải là con. Con... con chỉ bảo người đi theo dõi cô ta, con muốn biết kế hoạch và hướng đi của cô ta. Quan trọng nhất, chính là... chính là đề phòng cô ta lại nghĩ biện pháp, tìm cơ hội tiếp cận Chiêu Dương.”
“Con bé rời khỏi Thành phố B, rồi đi đâu?” Sở lão phu nhân hỏi.
Hướng Dư Lan cắn cắn môi, kiên trì nói: “Ở trên đường cao tốc của Thành phố B, cô ta lại bị truy sát. Lúc đó, người của con không đuổi kịp, nên đã mất dấu rồi.”
“Cái gì?” Sở lão phu nhân tức giận.
Hướng Dư Lan vội vàng giải thích: “Thật sự... thật sự không phải là con đâu. Con... con làm gì có lá gan đó. Cho dù muốn đối phó với cô ta, nhiều lắm chỉ là ngáng chân sau của cô ta mà thôi, con cũng không dám dùng sát thủ.”
Sở Chiêu Dương lạnh cả người. Cố Niệm đã gặp biết bao nguy hiểm!
Nhưng Hướng Dư Lan lại đột nhiên nói ra một chuyện: “Mọi người cũng không cần lo lắng cho cô ta đâu vì bên cạnh cô ta có người khác bảo vệ rồi. Người đó tên là Trì Dĩ Hằng. Cô ta không phải là một người an phận. Nhìn cô ta xem, mới rời khỏi Chiêu Dương, lập tức liền tìm được một người đàn ông khác. Thậm chí còn chịu vì cô ta mà vào sinh ra tử, mẹ không rõ, người phụ nữ như vậy, có gì tốt, đáng giá để con để ý như thế. Cho dù mẹ có đồng ý cô ta ở cùng với con, chẳng lẽ con không sợ sau này cô ta cho con bị cắm sừng à?”
Hướng Dư Lan một lòng một dạ vì cái gia đình này, bỏ ra bao nhiêu tâm lực, nhưng lại không có ai cảm kích. Rốt cuộc thì bà đã làm sai điều gì? Hướng Dư Lan cảm thấy vô cùng ủy khuất, không người nào có thể hiểu nỗi khổ tâm của bà, trong lòng của bà cũng mệt mỏi quá rồi.
Sở lão gia và Sở phu nhân không muốn nghe Hướng Dư Lan nói nữa. Là một phu nhân danh môn nhưng cả ngày chỉ biết tính toán những chuyện nhỏ nhặt, suy nghĩ cứ hẹp hòi như vậy, thật là buồn cười. Sở Chiêu Dương cũng không nhìn Hướng Dư Lan nữa. Bà ấy là mẹ anh, anh không nên có thái độ quá đáng, nhưng nếu phải đối diện với bà, anh sợ rằng mình sẽ không kìm được tức giận.
Sở Chiêu Dương gọi điện thoại cho Hà Hạo Nhiên. Hà Hạo Nhiên thấy trên màn hình điện thoại di động hiện lên cái tên Sở Chiêu Dương, liền lấy làm kinh hãi. Cậu tưởng cha mẹ của Sở Chiêu Dương dùng điện thoại di động của Sở Chiêu Dương để gọi điện, không khỏi có chút đau đầu. Hơn một tháng này phải ứng phó với Sở Gia Hồng, cậu thật sự cảm thấy mệt mỏi.