Sở lão gia nhíu mày, cất giọng nói: “Có chuyện gì mà các con lại thừa nước đục thả câu như vậy hả?”
Còn cần cả thuốc trợ tim nữa chứ!
Sở Gia Hồng kiên trì đợi thím Cao lấy thuốc trợ tim ra mới nói: “Chuyện về ba của Cố Niệm… tới hôm nay chúng con mới biết. Ba của cô ta là một trong những kẻ đã bắt cóc Chiêu Dương.”
Sở Gia Hồng nói xong, trong phòng một màn yên tĩnh, kim rơi xuống cũng nghe thấy.
Sở lão gia và lão thái thái kinh ngạc nói không ra lời.
Lão thái thái là thật lòng thích Cố Niệm. Nha đầu đó lòng dạ tốt, trong sáng vô tư, đối nhân xử thế thẳng thắn cởi mở, quang minh lỗi lạc.
Lúc này, bà tức giận đến mức bàn tay không ngừng run lên.
“Chuyện này là thật sao? Chứng cứ đâu? Không có chứng chứ, không thể nói không như vậy!” Sở lão thái thái cố cất giọng bình tĩnh, cảm giác như sự yên bình trước phong ba bão táp.
Hướng Dư Lan mím môi, mặt nghiêm túc: “Dĩ nhiên là có chứng cứ” rồi ngay lập tức lấy tài liệu về Cố Lập Thành trong túi ra, đưa cho Sở lão gia và lão thái thái xem. Chờ hai người xem xong, Hướng Dư Lan mới tiếp tục đưa đoạn video ra.
Hai người lớn tuổi xem xong đoạn video đó, sắc mặt ngày càng trầm trọng.
Sở lão gia sức khỏe không được tốt, bình thường cũng rất hay nổi giận. Bác sĩ thường xuyên nhắc nhở ông phải khống chế cảm xúc bản thân, nếu không sẽ nguy hại tới sức khỏe. Thực tế đa số những lần nổi nóng của Sở lão gia đều là vì Sở Gia Hồng.
Nhưng lần này ông thật sự không khống chế được nữa. Ông ôm ngực, lồng ngực nóng như lửa đốt, lại vô cùng khó chịu. Ngón tay ông chỉ vào Sở Gia Hồng và Hướng Dư Lan, lại chỉ vào điện thoại, nói lắp bắp không rõ lời. Sau đó ông đổ ập người vào lưng ghế sofa, thở hổn hển.
Sở Gia Hồng và Hướng Dư Lan hốt hoảng:
“Ba!”
“Ba, ba bình tĩnh một chút!”
“Ông ơi!” Lão thái thái gọi một tiếng, vội lấy thuốc trợ tim và nước cho ông uống.
Sở lão gia nuốt viên thuốc xuông, thở ra vài hơi, khó khăn lắm mới ổn định hơi thở. Hai mắt ông đỏ hoe, không thể tiếp tục xem video đó nữa.
Lão thái thái cũng mặt trắng bệch, giận dữ ném điện thoại lên bàn.
“Tạo nghiệt, tạo nghiệt mà!”
Hướng Dư Lan lúc này mới nói: “Ba, mẹ, vì thế con mới nói, không thể để Cố Niệm ở bên cạnh Chiêu Dương.”
“Vốn dĩ con biết Chiêu Dương đã cầu hôn Cố Niệm. Trong lòng con tuy không vui, nhưng cũng chưa nói gì. Ba mẹ thích Cố Niệm, đã đồng ý chuyện của chúng nó, con tự nhiên sẽ không dám phản đối.”
Lão thái thái mím chặt môi, mặt đầy vẻ không hài lòng. Đã đến lúc nào rồi, Hướng Dư Lan vẫn còn giả vờ, đâm thêm một nhát dao.
“Ai ngờ lại xảy ra chuyện này.” Hướng Dư Lan chùi nước mắt, “Ba, mẹ, sau này, bất luận thế nào, cũng không thể để Cố Niệm ở bên cạnh Chiêu Dương! Ba của Cố Niệm… đã hại Chiêu Dương!”
“Hiện giờ cứ nhìn thấy Cố Niệm, con liền nghĩ đến chuyện Cố Lập Thành đã làm, trong lòng con cảm thấy khinh ghét.” Hướng Dư Lan ôm chặt lồng ngực, “Con không có cách nào đối diện với hai mẹ con Cố Niệm, đừng nói đến ngồi cùng bàn dùng bữa, thương lượng chuyện hôn sự với họ.”
“Nếu mẹ thật sự thích Cố Niệm, thích đến nỗi mối thù lớn như vậy vẫn không thể tâm, còn muốn ủng hộ nó ở bên cạnh Chiêu Dương, vậy… vậy con thật sự không gì để nói nữa rồi. Nhưng con sẽ không xuất hiện, bất luận định ngày cưới hay là hôn lễ, cho dù sau này Cố Niệm được gả vào nhà, con cũng sẽ không xuất hiện.”
Sau đó giọng Hướng Dư Lan trở nên kích động: “Sau này, có nó sẽ không có con. Con không thể trơ mắt nhìn con gái của kẻ thù hại Chiêu Dương trở thành người nhà của mình.”
“Được rồi.” Sở lão thái thái cắt ngang, “Con không cần nói thêm nữa!”
“Mẹ, chuyện này Chiêu Dương vẫn chưa biết.” Sở Gia Hồng nói, “Mẹ cũng biết, nó rất căm thù những kẻ đó. Nếu nó biết được, nó sẽ không tiếp tục với Cố Niệm nữa.”
Sở lão gia từ từ hồi phục lại, ngón tay run run chỉ vào điện thoại trên bàn: “Không thể… không thể để chúng nó ở cạnh nhau!”
Đối với Cố Niệm, Sở lão gia cảm thấy cô gái này là người không tệ, biết chừng mực.
Nhưng ai mà biết được ba nó lại là kẻ đã bắt cóc Sở Chiêu Dương!
Bất luận thế nào, ông cũng không đồng ý để Cố Niệm gả cho Sở Chiêu Dương.
Đến lão thái thái, dù trước đây vô cùng yêu thích Cố Niệm, giờ phút này cũng không có gì để nói. Cả đời này của bà, đến lúc nhắm mắt xuôi tay cũng không thể nào quên được tình cảnh bi thảm của Sở Chiêu Dương sau khi được cứu ra. Những tổn thương mà bọn người đó đã gây ra là những tổn thương theo Sở Chiêu Dương cả đời
Sao bà có thể chấp nhận để con cái của kẻ thù gả vào Sở gia?
Lão thái thái niệm tràng hạt, chậm rãi nói: “Chuyện hôn sự của Cố Niệm và Chiêu Dương, đến đây là chấm dứt.”