Hướng Dư Lan đạp đã mệt, cuối cùng cũng dừng lại.
Nhưng Cố Niệm sợ bà ta lại đột nhiên phát điên nên không dám nới lỏng một khắc nào.
Cô ôm lấy Mục Lam Thục, cả người đã không còn chút sức lực, cũng không dám nhìn vẻ mặt đầy hận thù của Sở Gia Hồng và Hướng Dư Lan. Nhìn họ, cô dường như có thể thấy Sở Chiêu Dương với khuôn mặt đầy thù hận như vậy đang nhìn cô.
Điều cô không chịu nổi nhất, chính là khuôn mặt đó.
Cố Niệm úp mặt vào bả vai Mục Lam Thục, liền nghe thấy giọng Hướng Dư Lan: “Cố Niệm, nếu cô còn biết xấu hổ thì hãy chia tay Chiêu Dương đi! Đừng bám lấy nó nữa! Hiện giờ nhìn thấy cô, tôi liền nghĩ đến những gì Chiêu Dương đã chịu đựng. Những gì cả nhà cô mang đến cho chúng tôi chỉ toàn là đau khổ. Nếu ông bà của Chiêu Dương biết được thì cũng sẽ không chấp nhận cô. Cô nên sớm buông tay đi.“
Không cần Hướng Dư Lan nói, cô cũng sẽ rời xa Sở Chiêu Dương.
Cô làm gì còn mặt mũi đối diện với anh? Sau này ngày ngày ở bên anh, ngày ngày cô sẽ nghĩ đến việc ba cô từng làm với anh. Những đau khổ, giày vò mà thân thể, tinh thần Sở Chiêu Dương phải chịu đựng lúc nhỏ, có sự góp phần của ba cô. Cô có tư cách gì giúp Sở Chiêu Dương báo thù, cùng anh vượt qua nỗi sợ hãi? Hai người cứ giày vò nhau như vậy hay sao?
“Hiện giờ cả nhà tôi vô cùng hận các người, hận không thể rút xương các người, giết chết các người! Tôi tuyệt đối sẽ không để cho huyết mạch của Sở gia bị dòng máu của kẻ tội phạm làm bẩn.”
“Bà nói cái gì mà Chiêu Dương sớm đã biết, một dấu chấm câu tôi cũng không tin!“ Hướng Dư Lan chỉ vào Mục Lam Thục, giọng căm thù. “Con của tôi, không lẽ tôi không hiểu! Tâm nguyện lớn nhất của nó chính là trừng trị kẻ từng hại nó! Nó không bao giờ tha thứ cho tội lỗi đó, cũng sẽ không tha thứ cho người nhà của kẻ tội phạm!“
“Muốn ở bên cạnh Chiêu Dương? Đúng là vọng tưởng! Người có thể vô tri, nhưng không thể vô sỉ. Tôi cảnh cáo các người một lần nữa, đừng xuất hiện trước mặt người nhà Sở gia chúng tôi, chúng tôi thấy buồn nôn!“
Nhưng Sở Chiêu Dương thật sự đã biết!
Mục Lam Thục định nói, nhưng lại cảm nhận được, mặt Cố Niệm đang dán vào vai bà, lắc nhẹ. Mục Lam Thục nước mắt rơi như mưa, hai đứa trẻ này rất yêu thương nhau, bà đã từng chính mắt nhìn thấy. Bà không thể nào nhẫn tâm nhìn hai đứa bị chia cách.
Sở Chiêu Dương vì Cố Niệm, không để tâm Cố Lập Thành từng tham gia bắt cóc anh, thậm chí còn muốn giấu Cố Niệm cả đời, sợ Cố Niệm biết được sẽ đau khổ. Còn Cố Niệm lại vì Sở Chiêu Dương mà đến mạng sống cũng không cần.
Nếu chia cách chúng nó, chính là muốn lấy mạng của hai đứa trẻ này.
Hướng Dư Lan lại nói: “Hiện giờ Chiêu Dương đi công tác, nếu các người muốn giữ thể diện thì hãy mau chóng rời khỏi thành phố B, cả đời này đừng để Sở gia chúng tôi gặp phải một ai, hiểu không?“
Mục Lam Thục cảm nhận được bờ vai Cố Niệm cứng đờ.
“Nếu hai người lập tức rời khỏi đây, tôi sẽ thay các người giữ bí mật, không cho Chiêu Dương biết sự thật chuyện bắt cóc. Lúc đó trong lòng nó sẽ vẫn còn chút hình ảnh tốt đẹp của cô. Nếu không, tôi sẽ nói toàn bộ sự thật cho nó biết, để nó hận cô!“
Hướng Dư Lan cười lạnh: “Cô chắc vẫn chưa nhìn thấy nét mặt oán hận của Chiêu Dương phải không? Nó là người không dễ dàng nổi nóng, nhưng một khi đã tức giận thì cô sẽ không tưởng tượng được nó đáng sợ thế nào. Tôi không muốn để Chiêu Dương căm ghét cô, lấy những thủ đoạn đối phó kẻ địch ra đối phó cô. Vậy nên cô hãy nhanh chóng rời khỏi đây, để tránh đến lúc đó cô lại không chịu nổi.“
Cảnh tượng đó, Cố Niệm không dám nghĩ tới.
Chỉ nghĩ đến một chút, trong lòng liền đau đớn như bị khoét một lỗ thật to, toàn thân run lên.
Thấy cô không nói gì, Hướng Dư Lan bước đến trước một bước, trực tiếp nắm lấy mái tóc rối tung của Cố Niệm, kéo mạnh về phía sau.
Nhưng Cố Niệm lại như không có cảm giác, biểu cảm thờ thẫn, chỉ có nước mắt chảy đầm đìa. Gương mặt cứng đờ, khóc không thành tiếng, vô cùng thương tâm.
Phải rời xa Sở Chiêu Dương sao?
“Cô có nghe thấy tôi nói gì không đấy?“ Hướng Dư Lan tức giận, quát to.
Bà ta dùng sức, kéo Cố Niệm ngã xuống đất.
“Đừng kéo nữa!“ Mục Lam Thục khóc tiến về trước bảo vệ Cố Niệm, “Đây là tội ác mà ba nó làm ra, không liên quan đến nó! Nó không hề biết gì, xin bà, đừng kéo nữa, mau thả nó ra đi!“
“Chỉ cần các người đồng ý rời khỏi thành phố B, biến thật xa nơi này, không làm chướng mắt chúng tôi nữa; từ nay về sau, không còn chút quan hệ gì với Chiêu Dương, tôi sẽ buông tay.“ Hướng Dư Lan lạnh lùng nói.
Mục Lam Thục mím môi không nói câu nào, bà không thể nói thay cho Cố Niệm. Bà biết Cố Niệm yêu Sở Chiêu Dương nhiều thế nào.
“Được“, Cố Niệm thấp giọng nói, giọng bình tĩnh, không có chút sinh khí.
Hướng Dư Lan hơi ngẩn ra, không ngờ Cố Niệm lại đồng ý nhanh như vậy. Nhưng nghĩ đến việc hai mẹ con họ biết Cố Lập Thành từng bắt cóc Sở Chiêu Dương, vậy mà còn bám lấy Sở Chiêu Dương, Hướng Dư Lan cảm thấy may mắn. Chuyện này giải quyết càng nhanh chóng càng tốt.
Hướng Dư Lan sợ Cố Niệm đang giả vờ, trước mặt thì đống ý, đợi Sở Chiêu Dương trở về thì lại tiếp tục bám lấy. Vì thế, bà ta cảnh cáo: “Tốt nhất là cô nói được làm được. Nếu không, tôi nhất định sẽ không để cô sống yên ở thành phố B.“
“Cố Niệm không phải là cảnh sát sao?“ Lúc bấy giờ Sở Gia Hồng mới lên tiếng, “Nếu các người dám lừa chúng tôi, trên dưới cục cảnh sát sẽ biết ba Cố Niệm là người thế nào. Cố Niệm cũng đừng mong tiếp tục ở lại cục cảnh sát. Đến lúc đó các người không muốn rời đi cũng không được.“