“Đây không phải lần đầu Cố tiểu thư đến đây?”
“Đương nhiên rồi. Trước đây cô ấy cũng đã từng đến nhà giám đốc Tề.”
“Này cậu, tin tức chiều nay, cậu xem chưa?”
“Xem rồi.” Phục vụ trả lời, “Hôm nay tôi còn nói với đồng nghiệp, vị minh tinh đó vì muốn nổi tiếng nên không từ thủ đoạn. Chúng tôi ở đây ai cũng biết chuyện của Sở Thiếu và Cố tiểu thư.”
Mọi người xung quanh không ngờ, tối nay không chỉ thấy màn cầu hôn, mà còn gặp được bạn gái thật sự của Sở Chiêu Dương, còn được nghe nhiều chuyện như vậy.
Phục vụ khó khăn lắm mới thoát khỏi được móng vuốt tò mò của đám đông, vội vã rời đi. Anh ta đến trước mặt tổng giám đốc: “Tổng giám đốc, toàn bộ đã nói ra hết.”
Tổng giám đốc hài lòng gật đầu.
Màn pháo hoa tối nay tất cả mọi người trong khách sạn đều có thể nhìn thấy. Đúng lúc đó, “tình cờ” phục vụ sẽ đi qua, chủ động bước đến giải đáp mọi sự hoài nghi
Chính vì vậy, tất cả khách tối nay của Tề Lâm đều biết bạn gái chính thức của Sở Chiêu Dương là Cố Niệm, Tin đồn với An Mộ Nhan hoàn toàn vô căn cứ.
***
Cố Niệm nhỏ tiếng hỏi: “Tin tức hồi chiều, anh xem rồi à?”
“Ừ” Sở Chiêu Dương gật đầu, “chưa kịp xử lý. Nhưng dù sao tối nay mọi người đều sẽ biết rõ, nên tạm thời anh không quan tâm.”
Vì sao không kịp xử lí? Chẳng phải để chuẩn bị cho màn cầu hôn tối nay ư?
Ngày hôm nay anh đã hủy hết lịch trình, đích thân kiểm tra tất cả mọi thứ, đảm bảo không có sơ suất gì được xảy ra.
Trong lòng Cố Niệm tràn đầy cảm giác ngọt ngào ấm áp, chẳng mấy chốc đã quên đi cuộc điện thoại với người phụ nữ lúc chiều.
Sở Chiêu Dương đỡ Cố Niệm bước lên trực thăng. Trực thăng từ từ bay lên.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Vì trực thăng phát ra âm thanh rất lớn, Cố Niệm không thể không cất cao giọng hỏi.
“Lát nữa em sẽ biết.” Sở Chiêu Dương nói, che mắt Cố Niệm.
Cố Niệm nắm lấy tay Sở Chiêu Dương: “Em muốn xem cảnh bên ngoài.”
“Lát nữa.” Sở Chiêu Dương nhẹ nhàng nói. Đôi môi anh lành lạnh, lướt nhẹ trên tai Cố Niệm.
Hơi thở của anh vấn vít quanh người cô. Mặt Cố Niệm đỏ bừng. Cô mềm mại dựa vào lòng Sở Chiêu Dương, ngoan ngoãn nghe theo.
Một lúc lâu sau, anh nới lỏng vòng tay, kề sát tai cô, cất giọng trầm khàn: “Cục cưng…”
Cố Niệm vô cùng xấu hổ, thấy phi cơ phía trước vẫn tập trung về phía trước, chắc sẽ không nghe thấy chứ?
“Nhìn xuống dưới đi.” Sở Chiêu Dương nói.
Cố Niệm vô thức nhìn ra ngoài.
Toàn bộ thành phố B diễm lệ đang ở trước mắt cô.
Sau đó, đèn bên dưới đột nhiên đồng loạt tắt, cả thành phố B biến thành một màn đen.
Cố Niệm ngạc nhiên. Cảnh tượng trước mắt thật khiến người ta rung động.
Sau đó, từng đốm sáng lần lượt xuất hiện.
Cùng lúc với trực thăng lượn vòng trên không trung, Cố Niệm kinh ngạc phát hiện, ánh đèn sáng lên liên tục, kết thành một chữ quen thuộc.
“Cố.” Chữ theo ánh đèn hiện rõ trước mắt cô.
Bên tai Cố Niệm cũng truyền đến giọng nói dịu dàng của Sở Chiêu Dương.
Chữ thứ hai sáng lên, giọng của Sở Chiêu Dương cũng truyền đến tai cô.
“Niệm.”
Chữ thứ ba…
“Gả.”
Thứ tư.
“Cho.”
Chữ cuối cùng.
“Anh.”
Cố Niệm, gả cho anh.
Năm chữ rất đơn giản, lúc này lại nặng như ngàn cân.
Cả thành phố được rải lên bởi năm chữ này.