Người ta không để mắt cũng bình thường thôi.
Chỉ cần bám được vào Sở Chiêu Dương, muốn gì mà không được chứ?
Với địa vị của Sở Chiêu Dương, hiển nhiên chuyện gì cũng đã từng thấy qua, tầm mắt cao cực kỳ.
Thị trưởng Vu cười ha hả, đang định hỏi thư ký bên cạnh chút chuyện, cửa phòng đột nhiên bị ai đó gõ vang.
Cửa vừa hay nằm ở vị trí ngay sau lưng Thị trưởng Vu, cửa được phục vụ mở ra, Sở Chiêu Dương liền nhìn thấy một cô gái đeo mắt kính đen bước vào.
Khí chất tốt hơn mấy hot girl này nhiều.
Thị trưởng Vu lập tức vui mừng đứng dậy: “Cô An, hoan nghênh hoan nghênh.”
“Thị trưởng Vu.” An Mộ Nhan mỉm cười khéo léo, bắt tay với Thị trưởng Vu.
“Ha ha, Sở thiếu, để tôi giới thiệu, vị này là An Mộ Nhan.” Thị trưởng Vu giới thiệu nói.
Sắc mặt Sở Chiêu Dương không hề thay đổi, nhưng lúc nghe cái tên An Mộ Nhan hình như có chút quen tai.
“Cô An là nữ minh tinh hot nhất trong nước chúng ta hiện nay! Những bộ phim do cô ấy đóng vai chính, thật sự bộ nào cũng rất nổi.” Phó Thị trưởng Trương ngồi bên cạnh cười nói.
“Đâu có.” An Mộ Nhan cười híp mắt, hơi nghiêng đầu, lộ ra dáng vẻ có chút ngây thơ.
Thật ra An Mộ Nhan nổi tiếng nhất, chính là khuôn mặt baby, cô đã 28 tuổi rồi nhưng nhìn cứ như cô bé hai mốt hai hai tuổi vậy, trời sinh đã mang nét ngây thơ.
Vóc dáng mảnh mai yểu điệu, nhưng chỗ cần to đúng là chẳng hề nhỏ chút nào.
Lại cộng thêm kỹ năng diễn xuất tốt, cô ta có rất nhiều fan.
“Cô An, vị này là tổng giám đốc của Sở Thiên, Sở Chiêu Dương, Sở thiếu.” Thị trưởng Vu cười ha hả giới thiệu.
Cũng vừa khéo, An Mộ Nhan đến Ngu Thành tham gia một hoạt động, Thị trưởng Vu biết tin, lập tức mời cô đến tham dự bữa cơm này, định giới thiệu cô cho Sở Chiêu Dương, nịnh được Sở Chiêu Dương vui vẻ rồi, chẳng cần bàn chuyện đầu tư gì nữa.
An Mộ Nhan cũng rất vui vẻ, có thể mượn cơ hội này làm quen với Sở Chiêu Dương. Chứ nếu không, cô ta cũng lười đến đây.
Sở Chiêu Dương không chút che dấu nhíu mày, bọn người này không bàn chính sự, tìm phụ nữ đi cùng, quả là lãng phí thời gian của anh mà.
Nhưng Thị trưởng Vu vẫn chưa cảm nhận được điều này, đôi mắt cứ dán chặt lên người An Mộ Nhan mãi không buông.
Đến cả nụ cười cũng có chút hèn mọn: “Cô An, mau ngồi đi, đã để dành chỗ cho cô rồi này."
An Mộ Nhan hài lòng phát hiện, ghế bên cạnh Sở Chiêu Dương vẫn còn trống.
Trong mắt Sở Chiêu Dương lóe lên sự thiếu kiên nhẫn, không đợi An Mộ Nhan bước đến, liền đứng dậy, lạnh lùng nói: “Tôi tưởng rằng, bữa cơm tối nay chỉ bàn việc công.”
Thị trưởng Vu sững sờ một chút, lại không để bụng nói: “Ha ha, Sở thiếu, tối nay chúng ta đừng quá gò bó, vừa thả lỏng, vừa bàn việc công, cũng rất tốt mà.”
“Tôi không có thói quen này.” Sở Chiêu Dương càng lạnh giọng hơn, hơi khom người, “Vốn cho rằng đây là bữa cơm bàn công việc.”
Sở Chiêu Dương châm biếm quét mắt một vòng: “Cáo từ.”
Sắc mặt Thị trưởng Vu cuối cùng cũng thay đổi: “Sở thiếu...”
Sở Chiêu Dương đã bước ra đến cửa, lúc đi ngang qua An Mộ Nhan, nhìn cũng chẳng thèm nhìn một cái.
Nụ cười của An Mộ Nhan cứng lại, những lời vốn chuẩn bị sẵn cũng chẳng có cơ hội nói ra.
Cô ta nổi danh muộn nhưng cũng may khá nhiều người biết đến. Cô ta đã không còn mặn mà với thị trường trong nước nữa, rất muốn bước ra thị trường quốc tế, tăng cao tầm danh vọng của mình, không muốn mãi chỉ quay mấy bộ phim thần tượng nữa.
Cô ta còn nhờ quan hệ muốn làm quen với Hàn Trác Lệ, chỉ cần Hàn Bang chịu nâng đỡ cô ta, cho cô ta tài nguyên, Hàn Trác Lệ muốn chơi thế nào cũng được.
Đáng tiếc Hàn Trác Lệ vốn không thèm để ý đến cô ta.
Lần này Thị trưởng Vu nói trong bữa cơm còn có Sở Chiêu Dương, cô ta mới vui vẻ nhận lời.
Sở Chiêu Dương là bạn tốt của Hàn Trác Lệ, chỉ cần một câu của Sở Chiêu Dương, cô ta còn lo gì tìm người nâng đỡ nữa?
Ai ngờ, Sở Chiêu Dương còn lạnh lùng hơn cả Hàn Trác Lệ.
Phó Thị trưởng Trương mở miệng định giữ Sở Chiêu Dương lại, nhưng vừa đụng phải ánh mắt lạnh như băng của Sở Chiêu Dương, không biết vì sao, ông ta lại nuốt trở lại vào yết hầu, nghẹn không lên cũng không xuống, mãi không nói ra được.
Sở Chiêu Dương vừa bước ra ngoài, vừa gọi điện thoại cho Cố Niệm: “Về đến nhà chưa?”
“Ừm, vừa vào cửa.” Giọng nói của Cố Niệm dịu dàng, ấm áp, từ trong điện thoại nhẹ nhàng rót vào tai anh.
Tâm trạng vốn bị bọn người Thị trưởng Vu chọc đến phiền não, lúc này cũng bình tĩnh hơn nhiều.
“Phải làm phiền em quay lại đón anh rồi.” Giọng nói của Sở Chiêu Dương cũng ấm áp hơn nhiều.
“Nhanh vậy sao?” Trước sau chắc cũng chỉ mới nửa tiếng đồng hồ thôi.
“Ừm, không phải bàn công việc, không muốn ở lại.” Giọng của Sở Chiêu Dương lạnh lẽo giống như trời đêm nay vậy.
Nhưng cô lại nghe ra có chút uất ức giống như trẻ con bị người ta ức hiếp vậy.
Cố Niệm không nhịn được liền nở nụ cười, không kìm được mà nghĩ, Sở Chiêu Dương nói không bàn công việc, là sao chứ?
Ngay sau đó cô liền hiểu ra, việc đàn ông trên bàn rượu sẽ làm chắc cũng chỉ có mấy chuyện đó thôi.
Mà phụ nữ là chuyện rất thường thấy.
Mặt Cố Niệm sầm xuống, nghĩ đến dáng vẻ tuấn tú đẹp trai của Sở Chiêu Dương, bọn người đó sao lại dám tùy tiện gọi phụ nữ đến bên cạnh anh ấy chứ?
Chỉ nghĩ thôi cô đã cảm thấy không tôn trọng anh rồi.
“Bây giờ anh vẫn đang ở trong hội sở sao?” Cố Niệm vừa nói vừa với tay lấy chìa khóa xe bước ra ngoài.
Mục Lam Thục đang ở trong nhà bếp nấu cơm, thấy Cố Niệm ra ngoài liền hỏi: “Con đi đâu vậy?”
“Con đi đón Chiêu Dương.” Cố Niệm đáp một câu đơn giản.
Mục Lam Thục còn cảm thấy kỳ quái, vừa rồi Cố Niệm vào cửa, thấy Sở Chiêu Dương không đi theo, bà còn hỏi nó. Cố Niệm chỉ trả lời đơn giản là Sở Chiêu Dương có xã giao thôi.
Bà cảm thấy Sở Chiêu Dương đến Ngu Thành cũng không chậm trễ chính sự, lúc này bà mới có thể yên tâm từ bỏ ngại ngùng trước đây xuống.
Sao còn chưa bao lâu, Cố Niệm lại đi đón người rồi?
Bên này Cố Niệm cũng không kịp nói nhiều với Mục Lam Thục, đã ra khỏi cửa rồi.
Sau đó cô liền nghe thấy Sở Chiêu Dương thành thật nói: “Không, anh ra ngoài rồi, đang ở trước cửa đợi em.”
Anh dừng lại một chút, nói: “Chẳng thèm ngồi lại bên trong.”