Sau khi về nhà, Minh Ngữ Tiền gọi điện cho vợ chồng Minh Tịnh Sơn và ông bà Minh gia, báo cho họ biết tình hình để mọi người an tâm.
Sau khi cúp máy, Minh Ngữ Tiền day khóe mắt, “May hôm nay là cuối tuần nên bọn họ không thể đến công ty tìm chị. Nhân lúc này có thể nghĩ cách giải quyết.”
“Hãng truyền thông nào đưa tin đó trước tiên?” Minh Ngữ Đồng hỏi.
“Đang điều tra.” Giáp bốn nói, “Tối nay Giáp Vệ sẽ túc trực ở xung quanh, cô Minh có thể yên tâm.”
Minh Ngữ Đồng gật đầu, Minh Ngữ Tiền nói: “Biết được chuyện riêng của chị chỉ có người trong nhà. Ông bà, ba mẹ, còn có chú và thím. Trên đường em đến đón chị, em có hỏi hai người họ, họ nói không mang chuyện của chị nói với Minh Tư Liên.”
“Chị có nói với Tưởng Lộ Liêm.” Nhưng trong lòng cô không tin Tưởng Lộ Liêm sẽ nói ra. Nếu anh ta muốn nói thì đã sớm nói rồi, hà tất phải đợi đến bây giờ? Hơn nữa cô tin Tưởng Lộ Liêm, nếu không cô đã không đem chuyện đó nói cho anh biết.
Thấy Minh Ngữ Tiền không tán đồng nhìn cô, Minh Ngữ Đồng giải thích, “Vì anh ấy thật sự nghiêm túc theo đuổi chị, còn muốn kết hôn với chị. Nhưng chị hiểu rõ tình hình của mình, sao chị có thể không nói rõ ràng với anh ấy, còn muốn liên lụy anh ấy?”
“Anh ấy biết được chuyện của chị nên đã đưa ra quyết định từ bỏ và đã qua lại với người khác nên không thể có lý do nào để quay lại hãm hại chị vào lúc này. Chuyện này đối với anh ấy chẳng có tác dụng gì. Hại người nhưng mình chẳng có lợi, để làm gì chứ?” Minh Ngữ Đồng nói.
“Có thể là anh ta nhìn thấy chị và Phó Dẫn Tu quay trở lại với nhau nên nảy sinh đố kỵ?” Minh Ngữ Tiền bước tới bước lui, phiền não lắc lắc đầu.
Lúc này, điện thoại của Minh Ngữ Đồng lại reo lên, là Tiểu Cảnh Thời gọi, cô lập tức bắt máy.
“Con về đến nhà chưa?”
“Dạ, đến nhà rồi.”
“Con ngoan ngoãn ở nhà, mọi chuyện sẽ giải quyết xong nhanh thôi, lúc đó mẹ sẽ đến đón con. Những việc còn lại con không cần lo lắng.”
“Dạ! Đồng Đồng, mẹ cũng phải ngủ sớm đó! Ba để Giáp ba và Giáp bốn đến xử lý, nhất định sẽ không sao đâu, mẹ cũng đừng lo lắng.”
“Ừ, mẹ không lo lắng, có mọi người ở đây, mẹ còn sợ gì nữa.” Minh Ngữ Đồng bất giác nở một nụ cười.
Sau khi dặn dò Tiểu Cảnh Thời ngủ sớm, cô cúp máy.
Bên đó, Giáp bốn cũng nhận được tin tức, “Là hãng truyền thông E truyền tin ra trước, người của chúng tôi đang điều tra là ai tiết lộ cho họ biết tin này.”
Minh Ngữ Đồng gật đầu.
Chuyện cô khó sinh rất ít người biết. Trong nhà cô, người không đáng tin duy nhất chỉ có một người thôi. Đó là Minh Tư Liên.
So với Tưởng Lộ Liêm, cô cảm thấy Minh Tư Liên đáng nghi hơn.
Nhưng Minh Ngữ Tiền nói chú thím không hề đem chuyện này nói cho Minh Tư Liên nghe.
“Em có hỏi chú thím, gần đây có bao giờ nhắc đến chuyện của chị không? Không phải nói trước mặt Minh Tư Liên mà là trong lúc hai người họ nói chuyện nhưng có nhắc đến?”
“Chị nghi ngờ…” Minh Ngữ Tiền vốn định hỏi Minh Ngữ Đồng có đang nghi ngờ Minh Tịnh Thủy và Phương Thiên An hay không. Nhưng lời vừa đến miệng, cậu cảm thấy không phải, liền thay đổi, “Minh Tư Liên?”
“So với Tưởng Lộ Liêm thì chị thật sự nghi ngờ nó. Tuy chị và Tưởng Lộ Liêm không ở bên nhau nhưng chị cho rằng bọn chị rời nhau cũng khá hòa bình, cả hai đều hiểu cho đối phương. Dù anh ấy không cam tâm nhưng cũng không đến mức làm ra chuyện hại người mà chẳng có lợi cho mình.”
Minh Ngữ Tiền hừ lạnh một tiếng, “Anh ta vừa ra viện liền không đợi được mà quen ngay Nghê Nhã Lâm, còn cái gì không cam tâm?”
Minh Ngữ Đồng mỉm cười bất đắc dĩ với cậu.