Chương 3: Mặc cả
Tác Giả: Tà Lão Quái
“A Ui Ui… đừng đánh…đừng đánh nữa, giữ lão phu lại ngươi chắc chắn sẽ rất có lợi đấy” lão Thụ rên la om sòm.
“hừ! lợi?...nói thử xem có lão lợi được chút gì? Lão biết công pháp hay thuật pháp à nếu có lấy ra làm tiền đặt phòng cũng ổn?” nghĩ đến vậy Tần Túc hớn hở ra mặt.
“À cái này…thật ra… lão phu chả biết tí gì cả”
“cái gì?... Không biết mà dám nói có lợi…lợi này lợi này..bốp bốp bốp”
“dừng dừng đứng đánh nữa…tuy lão phu không biết công pháp hay thuật pháp nhưng ít gì ta sống cũng gần 3-4 vạn năm nên cũng biết chút ít cách chế phù, luyện khí, luyện đan nè…trong đó lão phu giỏi nhất vẫn là luyện khí đấy, thấy ta ghê chưa?”
“Tính lừa bổn công tử nữa à?...thụ yêu mà cũng biết luyện đan luyện khí chế phù” Tần Túc bĩu môi chế giễu.
“hừ lừa ngươi?...chủ nhân mấy vạn năm trước của lão phu đều là những bậc luyện khí luyện đan vẽ phù, trận pháp uy danh bốn phương chấn động đại lục, phải nói là đăng phong tạo cực chứ chẳng đùa nha…lão theo bọn họ nên cũng biết hơi bị nhiều đấy à!...sao hả thấy ghê chưa”
“biết mấy cái quỷ đó làm! Trong khi vấn đề nan giải ở đây là ta nè – Định khí tầng 6 vẫn chưa biết mùi một bản công pháp nào cả đây”
“ngươi ngu quá!...nhìn rộng rộng ra đi đã tiểu ca của ta ơi…bây giờ ngươi luyện khí, đan vẽ phù, trận pháp rồi đổi ra linh thạch xong cái mua công pháp…đó thấy chưa hả tiểu cả… easy!” lão Thụ chỉ chỉ ngón tay vào hai bên huyệt thái dương rồi nói xéo Tần Túc.
“ừ ah! Lão này hay…ta đây cũng đang rất túng linh thạch a!” Tần Túc nghe lão nói có vẻ có lý bèn sờ sờ cái cằm chợt nghĩ
“Được rồi xem như là lão có ích” Tần Túc trơ mặt ra cảm thán
“à mà nói đi cũng phải nói lại chúng ta giao điều kiện đi thế này: Thứ nhất, bây giờ lão phu sẽ đưa ngươi một cách luyện chế pháp khí, đan dược, hay phù, trận pháp tùy ngươi chọn nhưng chỉ được một cái này xem như là tiền phòng của ta. Nhưng sau này chúng ta phải giao dịch bình thường”
“Thứ hai, ta cũng sẽ giải đáp cho ngươi về các loại yêu thú, các linh dược tài nguyên lạ mà ngươi không biết.. thế nào hả?” Lão Thụ, nghiêm mặt tỏ vẻ nghiêm túc bàn luận
Lúc đầu nghe lão nói đến sẽ giải đpá toàn bộ những thứ hăn không biết làm hắn thầm hớn hở nghĩ: “xem ra lần này lời to…có quyển bách khu toàn thư di động biết nói chuyện còn lo gì nữa? hhaha”
Nhưng khi nghe đến:
“giao dịch bình đẳng? Lão đùa ta à…ngươi đang ở trọ đấy nhé…ở trọ đấy”
“thì sao nếu ngươi không chịu thì làm gì ta, lão phu cứ sống mãi trong này đấy?”
Tần Túc hơi trừng mắt lên nhìn lão Thụ rồi thở dài:
“thôi được rồi muốn giao dịch ra sao?”
“cứ mỗi lần ngươi muốn luyện đan hay luyện khí thì ta sẽ chỉ bảo cho luyện và ngươi phải trả cho ta một nửa số linh thạch ngươi đang có” lão Thụ mặt cáo gian gian nói
“một nữa?..không được chỉ được 1 phần năm thôi” Tần Túc cũng tỏ vẻ khó chịu bắt đầu mặc cả
“1 phần 5? Không được phải là 1 nửa” lão cũng cáo chả kém bèn phản lại
Sau một hồi mặc cả như dân buôn thứ thiệt cuối cùng họ chốt:
“chốt kèo 2 phần 5 thêm ta không chi được nữa đâu” Tần túc hét to vào mặt lão
“thế cũng được 2 phần 5 thì 2 phần 5…con lừa keo kiệt” lão Thụ cuối cùng cũng chấp nhận trước sợ cứng rắn của Tần Túc.
Sau khi tìm hiểu mọi chuyện bên trong thức hãi cuối cùng Tần Túc cũng chợt nghĩ đến vị trí hắn đang nằm là nơi quái nào?.
Thế là gã đứng lên phủi bụi trên quần áo rồi nhìn bốn phía chung quanh bỗng giật mình hét:
“A lão Thụ chổ quái nào vậy? ta nhớ là rơi xuống khe vực cơ mà!”
“Thì đây là cái khe vực đấy chứ đâu nữa thằng đù” lão thụ vẫn bình tỉnh trước sự bất ngờ của Tần Túc.
“Ta nhớ..ta nhớ là dước cái vự này tối om với lại sương mù bao phủ khắp nơi cơ mà. ở đây làm sao có ánh sáng chiếu xuống vậy” hắn sợ hãi nói
“tưởng gì?..cái mà ngươi nhìn ở trên chỉ là một ảo trận pháp mà thôi. Với lại nó kèm theo mấy cái trận vân vụ nên mới vậy thôi” lão ôn tồn giải thích.