Khi Lâm Kiều đăng bài thanh minh chỉ nghĩ cùng lắm thì cậu rời khỏi giới stream quay về làm cày thuê là được, không ngờ mọi chuyện lại phát triển vượt ngoài dự đoán của cậu, thậm chí khiến cậu không thể nào kiểm soát được.
Lời giải thích của Giang Tự chẳng khác gì ngầm khẳng định suy đoán anh là ASH của fans cả, fan bạn gái và fan sự nghiệp đấm nhau túi bụi, nhưng mọi khi Giang Tự đều tỏ vẻ mình không có ý định tìm cô gái nào đó yêu đương, hơn nữa anh cũng không hề giả vờ, không hề lừa gạt cũng không ngoại tình nốt, những fans còn ở lại cũng đành chấp nhận xu hướng tính dục của anh, không hề ảnh hưởng lớn đến Giang Tự.
Ngay trong tối hôm đăng bài thanh minh thì bên quản lý của Vương Giả cũng lên tiếng tẩy chay bọn phá game, không bao lâu sau Lâm Kiều nhận được tin nhắn của nhân viên quản lý Vương Giả, bảo với cậu rằng phía bên quản lý sẽ chú ý đến vấn đề này, sẽ mở một con đường phản hồi riêng cho cậu, nếu xác nhận được việc cậu bị bọn phá game nọ báo cáo trừ điểm danh dự thì cũng có thể khôi phục lại giúp cậu.
Dù Tây Khê đã khóa bình luận nhưng vẫn chịu ảnh hưởng, nhưng cậu ta vẫn không hề bị trừng phạt gì cả, sau đó còn đăng một bài xin lỗi, đổ hết lên đầu cho những fan "quá khích" của mình.
Sau chuyện này vẫn còn rất nhiều fans hết lòng vì cậu ta, phòng phát sóng của Lâm Kiều cũng thường bị quấy phá, nhưng Lâm Kiều hoàn toàn không hề quan tâm đến, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc cậu đấu đỉnh cao kiếm điểm là được, bọn họ thích bình luận thế nào cũng kệ đi, cùng lắm thì cậu chi tiền thuê vài người quản phòng giúp mình duy trì trật tự.
Chuyện này dù có làm tới cũng không có ý nghĩa gì hết, Lâm Kiều sẽ không cãi nhau với Tây Khê, cũng sẽ không để fans mình cãi nhau với fans Tây Khê, tục ngữ nói Không có tình đơn phương dài lâu từ một phía quả rất đúng, bên Tây Khê dần dà không gây nên nổi sóng gió gì nữa nên cũng không đến phòng phát sóng trực tiếp của cậu tiếp tục làm phiền.
Những cái ID ship cậu và ASH cũng dần biến mất khỏi phòng phát sóng trực tiếp, cuối cùng Lâm Kiều cũng có được cuộc sống bình yên mà cậu luôn tha thiết, cậu từng bước cắt ghép video đấu đỉnh cao, cũng học cách chơi game Naraka: Bladepoint, lúc không có gì để chơi thì sẽ chơi cùng bọn Thỏ và Tiểu Bạch.
Cuộc sống rất phong phú, nhưng mỗi khi Lâm Kiều chững lại nghĩ ngơi thì vẫn cảm thấy hụt hẫng.
Dường như trong lòng có một khoảng trống, dù cậu có cố gắng thế nào cũng không thể bù đắp được cảm giác khó chịu này, bởi vì nơi ấy từng được lấp đầy, mà ký ức không thể đánh lừa được não bộ, cho nên cậu vẫn oán giận, vẫn cô đơn và nhớ nhung.
Ngày mười lăm tháng mười một, cậu im hơi lặng tiếng đánh lên hạng một đấu đỉnh cao, còn cách người đứng thứ hai gần sáu mươi điểm, cậu dần trở nên nổi tiếng, rất nhiều người đều hỏi thăm cậu nhảy từ đâu ra vậy, còn có rất nhiều giám đốc và huấn luyện viên mời cậu đến tham gia huấn luyện để thi đấu chuyên nghiệp.
Lâm Kiều bỗng nhiên trở thành miếng mồi chạm là nóng phỏng tay, cậu lễ phép từ chối mấy lời mời nọ, ngồi ngây ra trên ghế thể thao điện tử.
Có hạm trưởng làm bạn với cậu rất lâu đã tặng cậu một ngàn tệ, Thỏ Tháng Ba và Bạch Thuật cũng đến phòng phát sóng trực tiếp của cậu tặng quà.
Lâm Kiều gọi tên cảm ơn từng người, sau đó quang vinh tắt live, chuẩn bị đến siêu thị mua ít thịt bò về khao bản thân mình.
Đi qua con đường này là đến siêu thị, Lâm Kiều đang đứng chờ dưới đèn giao thông, bỗng nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, cầm lên mới thấy một dãy số không quen thuộc gọi đến từ Lan thị.
Cậu nhận cuộc gọi: "Alo?"
"Chúc mừng em."
Giọng nói quen thuộc truyền đến từ đầu dây bên kia, Lâm Kiều hơi sửng sốt, sau đó lạnh nhạt nói: "Không có gì đáng để chúc mừng cả. Cúp đây."
"Đừng cúp." Giang Tự nói, "Tôi muốn nghe giọng nói của em nhiều hơn."
"Nhưng tôi không muốn nghe giọng của anh." Lâm Kiều ôn tồn nói, "Nếu không anh mở máy đổi giọng nói đi, tôi nói chuyện với anh vài phút."
"Em đã chặn tôi rồi, tôi phải mượn điện thoại của người khác." Giang Tự cười khổ nói, "Em đừng làm khó tôi nữa được không."
Lâm Kiều đưa điện thoại bên tai ra trước mặt, thấy thời gian hiển thị là mười tám giờ năm phút.
Nếu cậu nhớ không lầm thì hôm nay sáu giờ rưỡi KG và ASG có một trận thi đấu đào thải tám lấy bốn ở Lan thị.
Cậu kéo điện thoại lại gần: "Sắp bắt đầu thi đấu rồi, anh không bận sao?"
"Tôi đang ở bên ngoài sân đấu, sẽ vào liền đây. Nhưng vẫn luôn rất nhớ em, không dằn lòng nổi mà muốn gọi điện thoại cho em." Âm thanh của Giang Tự bị ép đến mức trầm thấp, giọng diệu rất dịu dàng và lưu luyến, "Sau khi em đi tôi vẫn luôn suy nghĩ rất nhiều, tôi cứ nghĩ là mình muốn giúp em, nhưng không phải như vậy. Là vì tôi muốn em, Kiều Kiều, không phải em thì không được."
"Giang Tự, nhờ phúc của anh mà bây giờ tôi sống rất tốt, thậm chí còn tốt hơn người khác, tôi không biết nên cảm ơn anh thế nào mới phải. Nhưng tôi cảm thấy vẫn có rất nhiều người giống như tôi vậy, nếu anh rảnh rỗi quá thì đến xem bọn họ thử đi, đến lúc đó anh sẽ nhận ra tôi không hề có điểm tốt, không đáng để anh thích chút nào."
Giọng điệu nói chuyện của cậu rất nhàn nhạt, không hề có cảm giác mất kiên nhẫn, nhưng ý định từ chối lại rất rõ ràng.
Giang Tự vội lớn tiếng: "Tôi biết, không ai có thể rõ hơn tôi cả. Lâm Kiều, tôi thật sự thích em—"
"Sáu giờ mười rồi." Lâm Kiều ngắt lời anh, "Anh không phải vào sao?"
"Tạm biệt em, tôi vào đó chịu trận đây." Đúng thật là đã không kịp rồi, Giang Tự nản lòng nói, "Em có thể bỏ số của tôi ra khỏi danh sách chặn không? Chờ khi thi đấu xong tôi sẽ gọi cho em."
"Không thể." Lâm Kiều nói rất nhẹ nhàng sau đó cúp máy, sau đó kéo luôn số điện thoại từ Lan thị này vào sổ đen.
Cậu đến siêu thị mua thịt bò, thấy bên khu đồ ăn nấu sẵn có mẻ gà nướng Orleans mới vừa ra lò, nhịn không được mà mua một con, sau đó mua thêm một lon nước Coca, xách theo một túi bự quay về chung cư.
Thịt bò phải ướp trong nồi mấy tiếng mới mềm và thấm, đêm nay Lâm Kiều không ăn được, bỏ vào trong nồi xong xuôi thì mới quay lại phòng khách bật TV mở kênh thi đấu của Vương Giả, sau đó đặt gà nướng lên bàn trà, dùng bao tay xài một lần bắt đầu tung hoành.
Thời gian cậu lắc lư trong siêu thị khá lâu, lúc mở TV lên thì đã kết thúc ván đấu đầu tiên không lâu, KG đang tạm thua ASG 0-1. Nhóm bình luận viên trên đài nhiệt tình phân tích đội hình và trạng thái của cả hai đội, Lâm Kiều gặm đùi gà cả buổi, nghe thì cũng hiểu sơ sơ được tình hình, lại là lỗi của Bất Du.
Ván đấu tiếp theo bắt đầu rất nhanh, lúc vào trận cả hai bên đều hòa bình cày cấp, Bất Du ở đường trên tiếp tục tranh đấu với Tinh Vũ, hai người tạo thành thế cân bằng, nhưng Địch Nhân Kiệt của Tinh Vũ linh hoạt hơn so với Hoàng Trung của Bất Du rất nhiều, tạo thành thế trận như vậy thì có thể thấy thao tác của Bất Du hơn hẳn Tinh Vũ, đúng thật là có phong phạm đàn em của của Tro Tàn.
Lâm Kiều gặm xong đùi gà thì xé một miếng ức gà, vừa ăn vừa xem thi đấu. Một phút sau đường giữa hai bên cũng lao chạy xuống đường dưới, sau khi dọn lính xong thì đóng quân ở đường dưới luôn, tay Bất Du còn chưa kịp làm nóng thì đã bị ép kết thúc đợt solo, phải mở giao tranh.
Nếu xét solo thì có khả năng Tinh Vũ đánh không lại Bất Du được, nhưng đến khi đồng đội đến thì lại khác, hơn nữa đường trên Noãn Đông gặp phải Hoang Mạc cũng chỉ có thể ôm trụ, khiến Trục Hạ đi ngang qua đó cũng rén, đường dưới của KG đánh rất bị động, chỉ có thể bỏ trụ bảo Noãn Đông sang đường dưới tập hợp cùng xạ thủ để phát triển, nhưng như vậy chẳng khác gì cho Hoang Mạc không gian phát triển, khiến KG càng thêm khó đánh.
So với phía KG chỉ biết ôm trụ phòng thủ, ASG đánh rất chủ động và mạnh bạo, Lâm Kiều vừa nhìn đã biết KG đang muốn nghiên cứu cách đánh của ASG, bởi vì đấu pháp của bọn họ là hai chủ đạo gồm xạ thủ và pháp sư đường giữa, đánh không chết được Hoa Ngữ Giả thì quay qua đánh Bất Du, giết Bất Du dễ hơn rất nhiều so với Tro Tàn trước kia, đặc biệt là ASG giỏi nhất là chuyện nhắm vào xạ thủ.
Lâm Kiều biết vì sao Giang Tự bảo vào xem thi đấu là chịu trận rồi, nếu cậu ngồi ở ghế huấn luyện viên của Giang Tự mà chỉ có thể trơ mắt nhìn đội viên của mình chết dần chết mòn thì cậu còn khó chịu hơn cả anh.
May là mùi vị của món gà nướng trong tay không tồi chút nào, đủ để cậu chống đỡ xem hết một trận thi đấu chán phèo.
Cứ vậy mà KG thua ván thứ hai, máy quay lướt qua anh Khải và Giang Tự đang ngồi dưới khán đài, cảm xúc của họ cũng không ổn lắm, nhất là Giang Tự, u ám đến mức khiến người ta đau lòng.
Lâm Kiều gặm ba miếng là hết cái cánh cuối cùng, sau đó đến nhà vệ sinh rửa tay sạch sẽ, quay về phòng khách tắt TV đi, mở máy tính lên tiếp tục live stream đấu đỉnh cao.
Suốt cả đêm đó đánh rất gập ghềnh, đánh tới lúc cấm đấu mà điểm không tăng không giảm, may là người xếp thứ hai vẫn chưa đuổi kịp cậu, cũng không phải là tin xấu.
Lâm Kiều ngáp một cái, thuận tay bấm mở web live stream của KPL, quả nhiên thấy được ASG dùng thành tích 4-0 hoàn mỹ thắng được KG, tiến thẳng vào vòng bán kết.
Phòng phát sóng trực tiếp vẫn đang quay cảnh phỏng vấn Hoang Mạc sau trận đấu, Lâm Kiều nhìn thoáng qua rồi tắt đi.
Hành trình thi đấu của KG trong mùa giải này đã ngừng lại ở đây, nhưng vẫn còn Cúp quán quân mùa đông phía sau đang chờ họ, chắc là Giang Tự sắp phải bận rộn suốt thôi.
Có lẽ khi anh bận rộn xong rồi thì sẽ chẳng còn thích cậu nữa đâu.
Lâm Kiều ôm tâm trạng này mà chìm vào giấc ngủ, quả nhiên là hai ngày sau gió êm sóng lặng, Giang Tự cũng không gọi điện đến nữa, từ VLOG trên weibo official của KG thì thấy họ vẫn còn đang ở Lan thị.
Dù sao giải đấu mùa thu của họ cũng đã kết thúc, ở lại đó chơi cũng không tệ, coi như là thả lỏng tâm tình.
"Đing đong—"
Lâm Kiều tưởng cái áo ngủ cậu mua đã được giao đến, vì vậy bật dậy khỏi giường, mở cửa ra thì thấy Từ Âu đứng đó.
Lâm Kiều nghiêng người để Từ Âu đi vào nhà, vào phòng bếp lấy cho anh ta một ly nước ấm: "Anh Từ, sao anh lại đến đây?"
"Đến xem cậu thế nào rồi." Từ Âu ngửa đầu lên uống nửa ly nước, cười nói, "Dạo này cậu thế nào?"
"Ờm, cũng khá tốt."
"Khá tốt là được rồi." Từ Âu vừa nói vừa móc một phong thư trong ngực ra đưa cho cậu, "Cái này là ai đó bảo anh đưa cho cậu đấy."
Linh tính Lâm Kiều mách bảo từ sớm, nhận được thì mở ra, thấy bên trong quả nhiên là tấm vé vào cửa triển lãm kia, còn có một bức thư viết tay rất dài, đọc một lát không xong được.
Lâm Kiều đặt nó sang bên cạnh, cúi đầu nói: "Anh ấy về rồi á?"
"Hình như rạng sáng hôm qua đã đến Nam thị, bảy giờ sáng thì đến nhà anh, hình như cậu ta không hề ngủ nghỉ, mắt thâm đen luôn vậy đó." Từ Âu tấm tắc cảm thán, "Nếu không phải vậy sao giữa trưa anh vừa tan làm đã đến tìm cậu làm gì, đừng cô phụ tấm lòng của người ta."
Lâm Kiều cắn môi, thấp giọng nói: "Anh Từ, sau này anh đừng giúp anh ấy nữa. Em với anh ấy không có khả năng."
"Do anh đây thấy Giang Tự không tồi." Từ Âu hơi ngừng lại, ngồi thẳng người lên giảng đạo lý với cậu, "Trông cũng đẹp trai, lại có tiền, phẩm hạnh đoan chính, vả lại cậu ấy cũng thích cậu, không phải cậu cũng thích cậu ấy sao. Mâu thuẫn giữa hai người anh cũng có nghe nói rồi, là chuyện có thể giải quyết được mà, bản chất của cậu ta cũng không xấu chút nào, anh thấy vẫn có tương lai đấy."
"Anh Từ, sao anh nói chuyện giúp anh ấy vậy?"
Từ Âu hơi nghẹn lại, nhớ tới hai hộp Đại Hồng Bào trong nhà mình, lập tức bày ra bộ dáng chính nghĩa: "Không phải vì anh muốn tốt cho cậu à? Kiều Kiều ơi cậu đi đâu mà kiếm được người yêu tốt như vậy chứ?"
(Đại Hồng Bào: là một loại trà đá Wuyi được trồng ở dãy núi Wuyi của tỉnh Phúc Kiến, Trung Quốc. Da Hong Pao có hương thơm hoa lan độc đáo và dư vị ngọt ngào kéo dài.)
"Cũng bởi vì anh ấy tốt như vậy." Lâm Kiều bỗng nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt không hề do dự phản chiếu trong mắt Từ Âu, "Anh nói xem bây giờ anh ấy thích em, nhưng anh ấy lại tốt như vậy, còn em lại nhàm chán đến thế, anh ấy sẽ thích em được bao lâu đây?"
"Anh ấy đứng ở nơi quá xa vời, hai người không phù hợp với nhau, đến bên nhau mà nói thì sẽ ảnh hưởng đến anh ấy. Em không muốn sau này phải chia tay với anh ấy, chắc chắn em sẽ đau đớn muốn chết, còn không bằng bây giờ không gặp nhau nữa..." Lâm Kiều cuộn tròn người dựa vào ghế sofa, giọng nói mỗi lúc một nhỏ, "Em có ở một mình vẫn có thể sống tiếp."
Từ Âu nghe vậy mà choáng váng, kinh nghiệm yêu đương phong phú của anh ta toàn là theo đuổi mấy cô nàng hoạt bát năng động, chưa từng tán em gái nào có tính cách hướng nội như Lâm Kiều, vừa nghe đã thấy trợn mắt há hốc mồm.
"Không phải chứ." Anh ta cảm thấy rất khó hiểu, "Cái logic này của cậu cứ bị sai sai, cậu sợ tai nạn giao thông thì không ra khỏi nhà luôn hay gì?
"Chuyện này đâu giống."
"Sao lại không giống được chứ, nếu cậu sợ chia tay nên không yêu đương nữa, vậy chẳng phải còn không có cơ hội được hạnh phúc sao? Anh thấy cái chuyện cậu lo là sau này hai người sẽ chia tay ấy nó cứ sai thế nào, sao cậu không nghĩ lỡ đâu hai người sẽ bên nhau cả đời thì sao?
"Em..."
Từ Âu thầm mặc niệm Đại Hồng Bào, đứng dậy vỗ vỗ vai Lâm Kiều, dạy bảo Lâm Kiều: "Con người đều hướng đến chỗ tốt. Cho cậu ta một cơ hội đi, cũng là cho bản thân mình một cơ hội. Chiều nay anh còn phải đi làm, đi trước đây."
"Này, anh mang cái này đi đi, giúp em trả lại cho anh ấy." Lâm Kiều nhét vé vào cửa và bức thư nọ vào trong phong thư, đuổi theo đưa cho anh ta, "Sau này đừng giúp anh ấy nữa."
Quả nhiên là Từ Âu tức giận, hoài nghi nãy giờ mình nói gì cũng như đàn gảy tai trâu, không hề có chút hiệu quả, xoay người nhét phong thư vào trong tay cậu: "Cầm đi!"
"Không phải triển lãm tranh kia ngày 25 mới mở à, thời gian còn thong thả, cậu cứ chậm rãi mà suy nghĩ lại."
Lâm Kiều cầm phong thư đứng yên tại chỗ, nhìn bóng dáng Từ Âu biến mất chỗ rẽ cầu thang, sau đó cậu nhẹ nhàng đóng cửa lại, đặt phong thư lên bàn trà, ngồi ngơ ngác nhìn nó.
Mãi lâu sau đó, Lâm Kiều chậm rãi cầm lấy phong thư nọ, lấy bức thư viết tay ra khỏi phong thư.