Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Lâm Kiều vẫn chưa thể quyết định nên ban con tướng nào.
"Nhanh lên nào người anh em." Noãn Đông không khỏi thúc giục cậu, "Mau đánh xong ván này còn đánh tiếp nữa."
Hoa Ngữ Giả cười nói: "Còn chưa đánh xong trận này mà lo nghĩ đến trận sau rồi? Chanh Xanh cậu cứ ban đại con nào đó là được, chúng tôi không sao hết á."
Hai mươi giây đếm ngược cuối cùng, Lâm Kiều dưới tình thế cấp bách mà ban Mã Siêu, vừa ba xong thì nghe Noãn Đông nói: "Vãi, có phải tôi quên nói cho cậu ấy rằng tôi đang luyện Mã Siêu không."
Giang Tự lạnh lùng nói: "Ông cũng chưa nói với tụi tôi."
"À không sao đâu." Noãn Đông nhận lỗi bằng vận tốc ánh sáng. "Tôi chơi Tư Không Chấn là được rồi, anh Giang giúp đoạt Tư Không Chấn với."
"Đừng, ông vẫn nên chơi Mông Điềm đê." Tiểu Ngư vừa nói vừa ping tín hiệu giúp tranh tướng ra, "Tôi muốn chơi ná với Hoa Hoa."
"Tôi muốn cày top quốc gia cho Tư Không Chấn."
"Ông còn thiếu tận 3000 điểm mới được top quốc gia Tư Không Chấn đấy, bỏ đi mà làm người. Để tôi cày top Lỗ Ban Đại Sư nào, tôi chỉ thiếu có 200 điểm."
"Điểm biểu hiện của cậu vẫn chưa đánh max?"
"Chưa, còn thiếu chút nữa. Vẫn luôn bị ban nên không pick được."
"Vậy được vậy được." Cậu ta đã nói như thế nên Noãn Đông đành pick Mông Điềm, "Mấy ông chơi ná đi, tôi đảm nhận hàng tiền đạo cho."
Cái gọi là ná chính là tổ hợp người đi đường giữa Khương Tử Nha và trợ thủ Lỗ Ban Đại Sư, mượn dùng dây xích di chuyển trong chiêu hai của Lỗ Ban Đại Sư mà có thể điều khiển được phương hướng chiêu cuối của Khương Tử Nha, nếu phối hợp tốt còn có thể đánh ra lượng sát thương phép khổng lồ.
Trên sân thi đấu chuyên nghiệp thì ná rất thường được dùng, đặc biệt là tổ hợp đường giữa siêu ăn ý Tiểu Ngư và Hoa Ngữ Giả này, thường thì đối thủ đều sẽ ban Lỗ Ban Đại Sư coi như là nể mặt mũi Tiểu Ngư.
"Đợi đầu tháng sau nếu tôi có top thì tôi mời ông uống trà trái cây."
"Anh Ngư ơi iêm cũng muốn!"
"Đều có hết." Tiểu Ngư nhìn thoáng qua Giang Tự nói, "Người nào đó thì khỏi đi, dù sao đến lúc đó cậu ta cũng không còn ở đây."
Hoa Ngữ Giả vui vẻ nói: "Cảm ơn anh Ngư nhó, có thể uống trà mừng không?"
(Gốc là hỉ trà: trà dùng trong lễ cưới =)))
"Chậc, cậu ta nói thế thôi, chỉ có hai tên ngốc mấy ông mới tin được." Giang Tự nói một phát trúng ngay tim đen, "Cậu ta bủn xỉn như vậy sao có thể mời hai ông?"
Noãn Đông bừng tỉnh: "Đúng thế, đội chúng ta trước giờ vẫn luôn là anh Giang và Trục Hạ mời khách."
Tiểu Ngư cười nhạo nói: "Sao trước kia tôi không biết ông hiểu tôi thế này nhỉ?"
"Chẳng qua là tôi không muốn nói thôi."
[Bà con ơi hình như tui lại high rồi]
[Ngọt quá được không, Tàn Dư vĩnh viễn như thần]
[Cầu xin mấy anh có thể ở cạnh nhau suốt, Tàn thần đừng giải nghệ có được không QWQ]
[Mấy đứa ship CP lăn xa ra chút được không vậy, tụi tôi đến xem Tro Tàn chứ không phải xem mấy người nuwsng loz]
[Thích ship vậy đó, thế nào? Không phục thì đừng có xem]
[Người quản phòng đâu, người quản phòng mau cấm ngôn mấy đứa gây war này đi]
[Ồn ào cái gì không biết, ngoan ngoãn xem live không được à?]
Lúc bọn họ chọn xong hết thì mới đến lượt Giang Tự và Lâm Kiều, Giang Tự không nói hai lời mà pick Lan, nhưng Marco đã bị bên kia tranh mất, Lâm Kiều nghĩ trận này hẳn Tiểu Ngư sẽ không quản mình nên chọn tướng A Ly rất linh hoạt, bởi vì A Ly không giống những xạ thủ khác phải ỷ lại vào sự bảo hộ của trợ thủ, dù cậu không gánh team được thì cũng sẽ bảo đảm rằng không tặng đầu cho người ta dễ dàng làm liên lụy tới đồng đội.
Khán giả không ngừng ùa vào phòng phát sóng trực tiếp, số lượng người theo dõi Lâm Kiều lên tới con số cậu không dám tưởng tượng ra, quà thu vào lên tận 4 chữ số, mà cậu cũng không thể nào vui vẻ nổi.
Bốn người Giang Tự bọn họ quá thân thiết, cứ vậy mà trò chuyện với nhau, không ai chủ động nói chuyện với cậu, Lâm Kiều cũng không thể nào chen vào bầu không khí quen thuộc của bọn họ, cuối cùng cậu chẳng khác gì một người tàng hình, đúng như lời Giang Tự nói là kéo vào để đủ quân số.
Giao diện chờ load trận những người khác đều có huy hiệu, Hoa Ngữ Giả còn đang treo top quốc gia Khương Tử Nha, chỉ mỗi Lan của Giang Tự đáng thương chỉ có mỗi huy hiệu xanh top đấu đỉnh cao, cực kỳ không hợp bầy.
Đội hình đối diện gồm Bùi Cầm Hổ, Chu Du, Đông Hoàng Thái Nhất, gai đoạn đầu cực kỳ có lợi thế ở rừng, cơ bản khiến người khác không dám chủ động trên chọc. Tiểu Ngư biết giai đoạn đầu họ cực kỳ bất lợi nên không bỏ qua chút cơ hội để trêu chọc Giang Tự: "Chỉ sáu phút, mấy ông đoán xem Giang Tự cúng bao nhiêu mạng nào?"
Noãn Đông khách quan nói: "Thêm cả thời gian sống lại và chạy về đường, chắc tầm 5 mạng đi."
"Nào đến mức như thế, mấy ông quá khinh thường anh Giang rồi." Hoa Ngữ Giả nói, "Tôi đoán 4 mạng."
"Vậy còn Lâm Kiều?"
Lâm Kiều bỗng dưng bị Tiểu Ngư nhắc đến, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì: "Em..."
"Cứ đoán bừa thôi, cậu ta đi rừng gà lắm, không bịp cậu đâu."
Lâm Kiều nhớ đến khoảng thời gian nằm trên giường bệnh là cậu và Giang Tự dạy Lam Hà cách chơi, hầu hết thời gian Giang Tự đều đi rừng, thật ra anh cũng không gà như lời đồn, nhiều lúc còn giành được ưu thế, không biết chuyện anh đánh dở tệ làm sao mà đồn ra được nữa.
"Em cảm thấy đội trưởng Giang đánh rừng rất lợi hại mà." Cậu cẩn thận nói, "Chắc sáu phút sẽ chết một lần thôi ha?"
"Chậc chậc chậc chậc chậc chậc." Tiểu Ngư cảm thán to tiếng, "Giang Tự, mẹ nó có phải kiếp trước ông cứu vớt dải ngân hà đúng không."
"Ông lăn đi." Giang Tự cười mắng, "Vậy sáu phút, tôi dùng thành tích của mình chứng minh cho mấy ông xem."
Tiểu Ngư lập tức nói vào: "Đảm bảo ông chết nhiều hơn giết, tôi cược 500."
Hoa Ngữ Giả: "Tuy tôi tin tưởng thực lực của anh Giang lắm... nhưng mà tôi cũng nghĩ là chết nhiều hơn giết, tôi cũng 500."
Noãn Đông: "Không phải thắng chắc rồi à, tôi cũng 500."
Giang Tự: "Mấy ông ra bao nhiêu tôi theo ngần ấy luôn được chưa."
"Vậy Lâm Kiều thì sao?"
"Em không tham gia đâu ạ."
"Được, một lời đã định." Tiểu Ngư cười hừ hừ, "Để xem giai đoạn đầu ai sẽ giúp cậu ta."
Tuy nói như thế nhưng lúc vào trận ba người đội kia qua cướp bùa xanh thì Lỗ Ban Đại Sư và Khương Tử Nha vẫn đến giúp Lan thủ rừng, nhưng tiếc thay chênh lệch đội hình quá lớn, huống hồ Giang Tự cũng không dốc lòng đánh rừng nên sát thương kém hơn một ít, tranh Trừng trị không lại Lão Hổ nên bị cậu ta vượt lên cấp hai chém chết, ngay cả Lỗ Ban Đại Sư cũng bay màu theo, chỉ mỗi Khương Tử Nha còn vệt máu mỏng chạy thoát.
"Giang Tự, tôi chân thành hỏi ông một vấn đề." Giọng điệu của Tiểu Ngư như đang quan tâm một thằng ngốc vậy, "Vì sao ông lại không đánh bùa đỏ trước?"
Noãn Đông giận dữ đáp: "Đồ tay tàn."
Phòng huấn luyện tràn ngập tiếng cười vui vẻ, Giang Tự không lên tiếng, lúc sống dậy nghẹn cơn giận đi đánh bùa đỏ, không nghĩ đến Bùi Cầm Hổ nấp trong bụi cỏ nên bay màu lần hai.
Noãn Đông đồng tình nói: "Nếu không ông phát bao lì xì trước cho rồi."
Giang Tự: "... Các ông chờ đấy."
Hoa Ngữ Giả nói: "Chanh Xanh ới cho tôi ké cậu một đợt lính nhé, tôi muốn lên cấp bốn nhanh nhanh."
Lúc cậu ta nói thì Khương Tử Nha đã kéo theo Lỗ Ban Đại Sư xuống đường dưới, Lâm Kiều yên lặng ăn một đợt lính với cậu ta, sau đó Hoa Ngữ Giả quay về ăn lính đường giữa rồi chạy lên đường trên ké lính của Noãn Đông, Chu Du bên kia mới cấp ba mà cậu ta đã lên tới cấp bốn.
Khương Tử Nha lên được cấp bốn thì tổ hợp ná cũng được khởi động, đầu tiên là phối hợp ở bụi cỏ đường dưới giúp A Ly gây sát thương đánh chết Marco Polo, sau đó theo Lan chạy sang rừng team bạn đảo khách thành chủ, mới vừa ăn được nửa khu rừng thì Lan ăn chiêu làm chậm của Đông Hoàng rồi bị hắn dùng Tốc biến nhào lên dùng chiêu cuối trói lại, thành công khiến chiến tích nhảy lên 0-3.
"Còn có hai phút nữa là qua phút thứ sáu rồi." Tiểu Ngư chắc cú mình đã giành được thắng lợi, bắt đầu trào phúng người đánh rừng nào đó còn đang tắm mình ở tế đàn, "Đừng có giãy giụa nữa, ngẫm xem chiều mai nên mời cơm ở đâu đi."