Mỗi đĩa có mười lăm con hàu sống, bốn người mỗi người ăn hai con còn một mình Lâm Kiều xử lý tận sáu con.
Còn dư lại một con cuối cùng trong đĩa, Lâm Kiều âm thầm nhìn xung quanh, Lam Hà vẫn còn đang hào hứng kể mấy chuyện vi diệu cậu ta gặp khi phát sóng trực tiếp, máy quay đều chĩa hết lên người cậu ta, hẳn là sẽ không để ý cậu đang làm gì đâu.
Cậu lặng lẽ duỗi đũa đến miếng hàu sống cuối cùng kia, bất thình lình có một bàn tay đưa sang giật mất, đổi thành một xiên thịt dê liễu hồng trên đĩa của mình.
"Ăn nhiều cái này sẽ bị nóng trong người đó." Giang Tự khẽ nói với cậu, "Sợ tối cậu ngủ không được lại phải làm ít chuyện."
Lâm Kiều ý thức được anh đang ám chỉ đến chuyện đồi trụy nào đó, cả gương mặt lập tức trở nên đỏ bừng, hận không thể nhảy ra xa anh hơn 30m, lại mắng thêm câu biến thái.
Anh lo nói chuyện cùng Lam Hà đi, còn có tâm tư quản cậu ăn ít nhiều hàu sống nữa, đáng ghét muốn chết mất.
Lâm Kiều mấp máy môi, đôi mắt hình viên đạn như muốn đào ra một cái hang trên người Giang Tự, đôi mắt nhỏ u oán đặc biệt đáng yêu và có sức sống. Mãi đến hai hôm nay Giang Tự mới phát hiện ra trông Lâm Kiều có vẻ buồn chán nhưng thật ra biểu cảm trên mặt lại biến hóa rất phong phú và thú vị, không khỏi để ý thêm chút ít.
Nhưng chuyện này không thành vấn đề, người quay phim quan sát động tĩnh bên này của họ, Lâm Kiều thấy chấm đỏ thì lập tức sợ đến mức không dám nhúc nhích, nghe đồn mấy biên tập viên cắt nối hậu kỳ của show thực tế đều rất lợi hại, lỡ như cắt sao mà thành cậu với Giang Tự gây thù oán với nhau, Lâm Kiều nghĩ thôi cũng cảm thấy thiệt đáng sợ mà.
Chút chuyện gây gián đoạn này không phải chuyện lớn nhưng khiến Lam Hà nhận ra bản thân mình có hơi khoa trương quá mức, tuy rằng phải nỗ lực mới có thể giành được cảnh quay, nhưng nếu thể hiện ra nhiều quá sẽ khiến người xem khó chịu, vẫn nên khiêm tốn lại chút ít mới được. Cậu ta suy nghĩ rất nhanh, dời tầm mắt lên người Lâm Kiều, cười nói: "Tôi phát hiện Lâm Kiều hơi ít nói chuyện nha, chỉ biết ăn thôi."
Cậu ta vừa nói xong thì Lâm Kiều xấu hổ chết đi được, làm vậy thì không phải tất cả mọi người đều thấy sáu cái vỏ hàu trên đĩa của cậu sao!
Nếu như không phải Giang Tự ngăn cậu lại thì cậu đã hủy thi diệt tích miếng hàu sống cuối cùng luôn cmnr!
Sắc mặt Lâm Kiều nhanh chóng vặn vẹo do hối hận và mất mặt, cậu cố gắng lấy lại tinh thần, nặn ra nụ cười gượng gạo với Lam Hà: "Mấy cậu cứ nói đi, tôi nghe là được rồi."
"Tính cách Lâm Kiều không được phóng khoáng lắm ha." Thỏ Tháng Ba chủ động ôm vai của cậu, lấy một cặp cánh gà trên giá nướng vào đĩa của cậu, "Kiều Kiều là đứa nhóc nhỏ nhất chỗ này, mọi người săn sóc cậu ấy chút nhá."
Thật ra tuổi của Lam Hà cũng xấp xỉ với Lâm Kiều, nghe vậy thì không vui vẻ nổi, nhưng cũng không nói gì nữa. Giang Tự vẫy tay gọi người phục vụ lấy thực đơn lại đây, trước tiên gọi thêm tám con hào sống nữa: "Mỗi người ăn thêm hai miếng hàu nữa đi, Lâm Kiều đừng ăn nữa."
Lâm Kiều vội nói: "Tôi không ăn nữa đâu."
Đồ nướng trên bàn đã loạn xạ cả lên, Giang Tự còn muốn gọi thêm một kg thịt dê liễu hồng, lại gọi thêm tôm và mấy nguyên liệu nấu ăn khác lên, cuối cùng còn gọi thêm đồ ngọt như thạch đá cho mọi người ăn tráng miệng.
"Các cậu còn muốn ăn thêm gì không?"
"Các cậu ăn thận không?" Thỏ Tháng Ba lớn tiếng nói, "Thận quán này được đánh giá khá cao đó."
Lam Hà và Mạc Na đều sôi nổi lắc đầu, Giang Tự lướt xem món trên thực đơn nói: "Đáng giá ăn thử một lần. Tôi gọi cho cậu một xiên nhé."
"Hai xiên đi, tôi với Lâm Kiều cùng ăn."
Mặt Lâm Kiều vẫn còn đang đỏ bừng, căn bản là không dám đối diện với tầm mắt trêu chọc của Giang Tự, cúi đầu vờ làm đà điểu. Giang Tự thưởng thức vẻ ngượng ngùng của cậu đủ rồi mới thu hồi tầm mắt, chậm rãi nói: "Lâm Kiều, cậu ăn không?"
Âm thanh của Lâm Kiều rất nhỏ, nhưng vẫn nghe ra được sự kiên định khá thú vị: "Không ăn!!!"
"Vậy tôi gọi một xiên thôi nhé?"
"Được được." Thỏ Tháng Ba bày ra vẻ mặt tiếc nuối mà nói, "Để tôi nếm thử mùi vị là được rồi."
Mấy người bọn họ đều không uống rượu, bầu không khí hoàn toàn dựa vào người đàn ông Đông Bắc là Thỏ Tháng Ba và Lam Hà dẫn dắt, sau khi Lâm Kiều ăn no thì cũng thử nói thêm vài câu, cố gắng biểu hiện bản thân cũng không đến mức không thể hòa hợp với cả nhóm. Bọn họ vẫn luôn trò chuyện với nhau cho đến khi thạch đá được đem lên, viên thạch đá màu hồng nhạt nhuộm thêm ít nâu vàng, bên trong phủ đầy quả khô và bánh trôi trắng mềm mại, thêm chút bánh nếp nhuộm màu bột đậu nành, ăn mỗi miếng đều rất thỏa mãn, quả đúng là món ngon giải nhiệt mùa hè.
Mọi người cũng không nói chuyện nữa, vội vàng cúi đầu ăn thạch đá. Cả đầu Lâm Kiều toàn là chuyện một con hàu sống tận 20 đồng (~70k), suy nghĩ cả ngày vẫn cảm thấy rất ngại, lặng lẽ nói với Giang Tự: "Đội trưởng Giang ơi, nếu không thì em chuyển ít tiền cho anh nhé, khiến anh tốn kém quá rồi."
"Không cần đâu."
"Không được, dù sao em phải chuyển cho anh một ít."
"Thật sự không cần." Giang Tự vừa nói vừa nhìn cậu, có hơi buồn cười, "Không phải cậu vẫn luôn suy nghĩ chuyện này đó chứ?"
"... Vâng."
"Đừng có để trong lòng nữa, bữa ăn này cũng chẳng là gì với tôi đâu."
Lâm Kiều nhỏ giọng nói: "Tiền của anh cũng không phải là gió thổi đến mà."
"Nhưng kiếm được cũng dễ lắm." Giang Tự nhịn không được mà xoa đầu cậu, "Cậu muốn ăn cái gì thì ăn đi, không phải cho cậu ăn không đâu, chờ khi về ký túc xá còn có việc cho cậu làm đấy."
Tâm trạng lo lắng bất an của cậu cuối cùng cũng bình ổn lại, ngồi ngoan ngoãn trên ghế chờ mọi người ăn xong thạch đá. Cả nhóm ăn mãi từ lúc 7 giờ đến tận 9 giờ, cuối cùng đoàn người đông đúc náo nhiệt này cũng quay lại căn cứ. Đứng dưới lầu là có thể nhìn thấy phòng huấn luyện ngay tầng một vẫn đèn đuốc sáng trưng, chỉ mỗi gian phòng của bọn họ tối đen, tựa như đang cười nhạo bọn họ không biết nỗ lực.
Mạc Na có chút đứng ngồi không yên, nói bằng không thì bọn họ cũng đi đánh team năm đi nhưng Giang Tự kiên trì bảo không cần, ước định với bọn họ 9 giờ ngày mai tập hợp ở phòng huấn luyện xong thì tuyên bố giải tán.
Lâm Kiều quay trở lại phòng ký túc xá với anh, cậu không chịu nổi mùi thịt nướng còn vương trên người mình nên mới bước vào của đã lao vào phòng tắm tắm rửa. Lúc đang gội đầu thì nghe thấy tiếng có người gõ cửa, chờ lúc cậu lau tóc đi ra thì thấy Giang Tự đang tựa vào cạnh cửa nói chuyện với Lam Hà.
"Tắm xong rồi?" Giang Tự nghe tiếng mở cửa nên quay đầu lại nói với vậu, "Vào game đi, chút nữa chúng ta đánh team ba."
Bây giờ không có camera đi theo bọn họ nữa nên sắc mặt của Lam Hà liền trở nên khó coi. Dù sao trước giờ chỉ có thể đánh team năm với anh, bây giờ mới là cơ hội để đánh đôi ngọt ngào với Giang Tự, sau này mình về phát sóng trực tiếp cũng có thể khoe khoang suốt chuỗi ngày phát sóng trực tiếp được, cách chơi trợ thủ của Lam Hà đây là được chính tay Tàn thần chỉ dạy, nghe vậy đã thấy ngầu hơn mấy streamer trợ thủ khác rất nhiều rồi!
Lâm Kiều bị ánh mắt không chút thân thiện của Lam Hà nhìn chằm chằm, trong lòng cũng chả hiểu mô tê gì, không rõ tại sao Giang Tự muốn kéo Lam Hà lại lôi mình vào làm cái mọe gì nữa.
Khó có buổi tối nào được nhàn rỗi, cậu còn tính chạy sang nhà ăn vắng người để nói chuyện phiếm với ASH đấy.
Lâm Kiều và Lam Hà nhìn nhau, Giang Tự hơi nhíu mày, vẻ mặt tựa như không kiên nhẫn.
"Team ba cũng được vậy." Lam Hà vừa thấy thì không lì lợm nữa, ngoài miệng thì nói vậy nhưng vẫn muốn chen người vào khe cửa, "Vậy tôi đến đây đánh xong thì về."
Chân dài của Giang Tự duỗi ra, dùng thân hình cao lớn thẳng tắp ngăn trước mặt cậu ta: "Cậu quay về phòng ký túc xá nghỉ ngơi đi, đến lúc đó chúng ta mở mic đội là được rồi."
"Này..."
Vừa lúc Lâm Kiều cũng không muốn có thêm một người trong phòng nữa nên đứng cùng một chiến tuyến với Giang Tự, bắt đầu giả ngu ngơ vô cùng ngoan ngoãn. Lam Hà thấy Lâm Kiều cũng không lên tiếng giúp cậu ta, lại càng không dám trực tiếp đối đầu với Giang Tự nên ngượng ngùng ầy một tiếng rồi quay người rời khỏi ký túc xá của bọn họ.
Đang mang giày thể thao mà còn có thể dậm ra tiếng giày da luôn cơ đấy.
"Cậu tạo phòng kéo cậu ta vào đi, chờ tôi tắm xong mượn Trục Hạ một cái acc, cậu lại thêm tôi vào." Giang Tự đóng cửa, nói với Lâm Kiều, "Cậu chơi xạ thủ dạy cậu ta đi, tôi để cậu chiếm hai vị trí."
Đầu óc Lâm Kiều choáng váng: "Không phải là anh kéo cậu ta sao?"
"Tôi đánh đôi với cậu ta sẽ mờ ám, có mấy lời không nên truyền ra bên ngoài, chúng ta đánh team ba, cậu dẫn cậu ta thích hợp hơn." Quả thực Giang Tự không cho cậu chút cơ hội để phản bác, tôi xem profile của cậu không phải là top Marco cả nước à, cái trình độ này đủ để dạy cậu ta rồi. Vất vả chút đi."
Lâm Kiều bị lời nói vừa vô sỉ vừa đúng lý hợp tình của anh làm cho shocku không nói nên lời, chỉ có thể dùng biểu cảm để biểu hiện sự phẫn nộ của bản thân.
Giang Tự bình tĩnh mà tung ra cú chốt hiểm: "Mỗi tối chỉ cần luyện thêm hai tiếng, đánh xong thì xem Khả Khả."
Dù sao cậu cũng ăn tận sáu con hàu sống, trình độ của Lam Hà cũng gắn liền với thành tích của cả đội, hơn nữa có cô công chúa nhỏ như Khả Khả mê hoặc nên dù lòng cậu vô cùng không vui nhưng vẫn ngoan ngoãn mở game chờ Lam Hà online. Tầm mười lăm phút sau thì Giang Tự cũng onl, sau đấy Trần Ấu Vi mang theo hai người quay phim đến gõ cửa phòng, muốn quay lại cảnh của hai người.
Lâm Kiều vẫn còn đang ngơ ngác thì nghe Giang Tự hỏi Trần Ấu Vi: "Đội của Tiểu Ngư vẫn còn đang đánh team năm sao?"
"Lúc em mới sang đây thì thấy bọn họ vẫn chưa nghỉ ngơi."
"Chậc." Giang Tự cảm thán một tiếng rồi lại nói, "Mấy người chuẩn bị xong chưa?"
"Được rồi đội trưởng Giang."
Vì thế Giang Tự nằm ở trên giường, nói rất rành mạch: "Mạc Na và Thỏ Tháng Ba đánh cũng không tồi."
Lâm Kiều: "???"
"Nhưng mà đúng thật là Lam Hà hơi kém." Giang Tự ung dung nói, "Cậu ta muốn được luyện tập nhiều hơn."
Lâm Kiều: "???"
Cậu đang chả hiểu gì cả, Giang Tự lại hiểu rất rõ ràng. Tình huống của Lam Hà xác thật còn tệ hơn so với tưởng tượng của anh nhưng dù sao cũng đã dẫn cậu ta tăng ca luyện tập rồi, tất nhiên là không thể đánh không công, phải nói rõ ràng với camera, chia rõ ràng công lao ra, chờ khi chương trình được chiếu thì có thể để người xem có thể hiểu rõ ràng.
Lâm Kiều vẫn cứ ngơ ngác vậy mà mở game lên, lúc chọn xạ thủ còn khiến Lam Hà sợ hú hồn. Cho dù đống chuyện này có gà bay chó sủa đến mức nào thì vào game vẫn phải đánh thật nghiêm túc, Lâm Kiều phát huy đầy đủ thứ cậu nghiên cứu ở Giang Tự suốt mấy năm nay, nghiêm túc chỉ ra nhịp điệu và hướng di chuyển của Giang Tự cho Lam Hà, thực chiến dạy cậu ta từng bước phải "Bảo vệ" xạ thủ nhà mình thể nào mới đúng.
Tuy rằng mấy tính toán nhỏ của Lam Hà đều đổ sông đổ bể, nhưng dù sao bọn họ vẫn phải dựa vào thực lực để thi đấu, lỡ như mà thua thì chắc chắn cậu ta sẽ bị mắng xối xả, dù có bao nhiêu cảnh quay cũng vô dụng. Cậu ta rơi vào đường cùng nên chỉ có thể nghiêm túc đánh với Lâm Kiều, lâu lâu Giang Tự mới chỉ điểm một hai câu, phần lớn thời gian vẫn là Lâm Kiều nói.
Không nói đến thao tác, mấy phản xạ để phát triển của anh và cả khi giao tranh đều rất rõ ràng, đợi cho Lam Hà nghe hiểu xong phương thức thì mới chỉ cho cậu bước tiếp theo phải làm gì, Lam Hà là trợ thủ phải nên làm gì mới có thể theo kịp động tác của anh. Dần dà Lam Hà cũng bắt đầu chìm đắm vào game, hiệu quả cũng không tệ lắm, Lâm Kiều đánh giá rằng nếu vẫn cứ luyện như thế này thì rất có khả năng Lam Hà sẽ có thể miễn cưỡng đuổi kịp tiết tấu của bọn họ trước khi thi đấu.
Bọn họ đánh đến gần 11 giờ, Lam Hà nói muốn tự xem lại sau trận đấu nên vội vàng offline. Phòng họ giải tán xong thì tổ quay phim cũng chuồn mất, Lâm Kiều chạy xuống giường rót một ly nước, cuối cùng mới thấy cổ họng mình thoải mái chút ít.
"Vất vả rồi."
"Không có việc gì ạ." Vốn Lâm Kiều định sẽ vờ rụt rè một tí, nhưng lại không thể cản nổi nội tâm đang rung động, chạy đến bên người anh, "Khả Khả đâu?"
"Đây đây." Giang Tự vừa nói vừa đưa máy tính bảng cho cậu, "Khả Khả, hôm nay có chơi vui vẻ không?"
"Ẳng!"
Lâm Kiều để sát mặt lại vào màn hình, cảm thấy mình giống ông chú háo sắc đáng khinh: "Khả Khả, còn nhớ rõ anh không?"
"Gâu gâu gâu!"
Bé chó nhỏ đáng yêu ngồi ngay ngắn trên sàn nhà, dùng kỹ năng mỉm cười như thiên thần của mình vào camera. Lâm Kiều phát hiện bản thân mình không thể nào chống cự được Khả Khả cả, ôm máy tính bảng rất lâu mới chịu trả lại cho Giang Tự.
Nửa giờ vui vẻ trôi qua rất nhanh, bụng Lâm Kiều sôi ùng ục vài tiếng, có hơi đau.
Chắc buổi tối ăn quá nhiều thịt nướng có ớt bột nên bị tiêu chảy, Lâm Kiều nhảy khỏi giường Giang Tự, chạy đến WC ngồi xổm cả buổi cũng chẳng có gì, bụng lại càng ngày càng đau, khiến lưng cậu chảy mồ hôi lạnh.
Trực giác Lâm Kiều cảm thấy không ổn lắm, lập tức lao ra khỏi nhà vệ sinh, bàng hoàng phát hiện cậu chỉ có thể kêu cứu người kia.
"Giang, Giang Tự...."
"Lâm Kiều?! Lâm Kiều!"
*
Đêm đó Lâm Kiều được đưa vào bệnh viện và được chẩn đoán là viêm ruột thừa cấp tính.