Chàng Trai Của Tôi Là Thế Đó!

Chương 8



Tôi nằm lăn lộn trong gian, gào lên đầy tuyệt vọng, "Con mẹ nó đến giờ tôi vẫn còn cảm giác máu thịt lẫn lộn! Trước khi chết ít nhất phải để hồn lìa khỏi xác chứ, còn lần tới, lần sau, lần kia nữa, chả lẽ cứ phải chịu đựng như thế này ba lần liên tiếp?! Không được, tôi sẽ điên mất, tôi không chịu nổi!"

Ngọc xanh cũng có chút khẩn trương, "Vậy, vậy phải làm sao? Đau lắm hả?"

Tôi cười gằn, "Hay tôi vặt cổ ông ném xuống núi nhé. Không đau lắm đâu, thoải mái lắm!"

"Khó đấy. Để tôi suy xét lại một chút về phương thức chết." Ngọc xanh sâu xa trả lời.

Tôi bò dậy, "Suy xét đến bao lâu? Đợi đến khi tôi nếm đủ vị đầu rơi máu chảy tứ chi chia lìa ông mới nghĩ ra cái phương thức chết tiệt nào đó phải không!"

Ngọc xanh bắt đầu xoắn xuýt, "Bình tĩnh một chút, sẽ có cách mà. Cô, cô cứ nằm đây thư giãn một lát, tôi đi nhanh rồi về." Nói xong, không đợi tôi trả lời, liền hóa thành làn khói trắng bốc hơi khỏi không gian.

Ngồi một lúc cảm thấy chán, tôi lại rút cuốn sách về Mai Thừa Vũ ra đọc. Tôi vừa phát hiện nó được giữ trong viên ngọc, chỉ cần tôi muốn cuốn sách liền hiện ra.

Một lúc sau, ngọc xanh trở lại, tiếng lão đột nhiên khàn khàn bên tai, ngọc xanh ném cho tôi một cuốn sổ rất dày, "Viết nhật ký, viết đến trang thứ mười có thể yêu cầu hồn lìa xác trước khi chết."

Tôi lật ra cuốn sổ dày cộm, "Nhưng viết gì mới được?"

"Không biết, viết gì cũng được!" Lão chép miệng, "Trần Hải Trà, nhiệm vụ tiếp theo khó đấy. Gắng nhé."

Thấy ông ta gọi đầy đủ họ tên, bất chợt tôi cũng có chút thấp thỏm. Tôi cất cuốn sổ vào mặt dây chuyền, gật đầu.

Kệ đi, nước đến đâu cầu ắt sẽ thẳng.

***

Vừa mới mở mắt, tôi liền nghe tiếng người lao xao vang vãng bên tai, xen lẫn đâu đó trong tiếng xì xào bàn tán là tiếng chửi mắng thậm tệ cùng âm thanh đánh đập tàn nhẫn.

Tôi bật người bước xuống giường, chạy vội ra sân. Cả đám đông vây quanh đông như kiến, họ che miệng, nhíu mày, nói nói chỉ chỉ vào hai hình bóng đang nằm vật ra giữa sân. Một bà lão dáng người lọm khọm, mái tóc trắng xóa bù xù vung vẩy một bên mặt. Bấy giờ bà ta mắt trợn ngược, người tức đến run rẩy, bà già cầm cái roi trên tay không ngừng giáng xuống từng đòn đau điếng vào cái thân hình gầy gò đen đúa khúm núm giữa sân, vừa đánh không quên chửi mắng sỉ vả, "Nuôi tốn cơm tốn gạo! Bê cái bát cũng làm vỡ, chẳng làm nên trò trống gì! Đánh này! Đập này! Cho chừa ha ha!"

Thằng bé ngồi giữa sân chân đã rơm rớm máu, áo quần trên người rách bươm, nó chỉ biết lết tới, lết qua, lết về để tránh từng nhát gậy tàn nhẫn của bà lão. Người dân xung quanh xúm lại nhìn, họ chỉ đứng chỉ trỏ, không một ai, không hề có ai đứng ra ngăn cản!

Tôi ngừng thở, tim như bị ai đó đâm thủng một nhát.

Nguyên tác viết, mụ già kia là bà ngoại của tôi, không, là của Thị Sắc, thân xác này! Mụ chê Thị Sắc con gái chân yếu tay mềm nên xin một thằng nhóc ở cô nhi viện về nuôi làm việc nặng trong nhà.

Cô nhi viện sau vụ xả súng liền xuống cấp trầm trọng, cô nhi được chia ra, đưa đến các viện điều dưỡng khác nhau. Đôi chân của Mai Thừa Vũ bị tàn phế sau đêm kinh hoàng, trưởng phụ trách bấy giờ nợ nần chồng chất, sợ phải bỏ ra khoản phí chăm lo thằng bé. Trùng hợp bà ngoại Thị Sắc đến tìm nhận nuôi một đứa trẻ, liền nói dối tình hình rồi làm thủ tục giấy tờ. Lúc đưa về phát hiện thằng nhóc bị khuyết tật, giấy trắng mực đen rõ ràng, không trả lại được, bà lão nổi giận lôi đình hành hạ thằng bé. Đầu óc bà lão không ổn định, bình thường chẳng nói gì, đến khi phật lòng lại nổi điên đánh người. Đúng thế, bà già này mắc chứng nghiện bạo lực! Chính vì thế mọi người trong làng không ai dám giao lưu với cái nhà này, căn bản là họ sợ, hoặc không muốn dính líu phiền phức. Có trách cũng trách thằng bé số khổ, đã là cô nhi bị khuyết tật, đến khi được nhận nuôi cũng không gặp được nhà nào tử tế.

Tiếng đánh đập ngày càng dã man. Thằng bé từ đầu đến đuôi vẫn im bặt, không hề hé răng nói một lời nào. Mặt mũi tôi trắng bệch, hốt hoảng nhìn xuống chân Mai Thừa Vũ, tạ ơn trời đất, đôi chân vẫn còn! Kiếp nạn đầu tiên đã được thay đổi.

Tôi đẩy ra đám đông luồn vào đứng giữa hai người họ. Mụ già trừng trừng cặp mắt đỏ hoe ngước lên nhìn tôi, dường như tôi còn thấy cả sự phấn khích chưa kịp tan ngập tràn trong đôi mắt đục ngầu của bà lão.

Mụ cầm cái roi định quất vào người tôi, mắng, "Tránh ra con nhỏ xấu xí! Đứa vô dụng như mày mò ra đây làm chi? Cũng muốn bị đánh như thằng nhãi này hả?"

Vụt một cái, tôi vùng người cướp được cái roi trong tay bà lão. Bà già có lợi hại đến đâu cơ thể cũng già yếu rồi, còn Thị Sắc thì vẫn còn sức trẻ.

Mụ sững lại vì hành động bất ngờ của tôi, một lát sau mụ bắt đầu nổi điên gào lên, "Á á con nhỏ này láo! Mày muốn chết, mày tới số rồi!" Chưa nói xong bà lão nhào tới định giật lấy đuôi tóc tôi.

Tôi nghiêng người tránh được. Mụ không chịu bỏ qua, chạy theo như muốn đuổi giết tận cùng. Hình như bà lão tức quá, không nói nên lời, chỉ biết trợn cặp mắt đỏ ngầu trừng tôi như muốn ăn thịt gặm xương, băm mềm cơ thể tôi ra mới vừa lòng.

Ba phút sau, đuổi mệt quá, bà già ngồi gục xuống sân, thở dốc hồng hộc, miệng lầm bầm sủi cả bọt mép. Đám đông dần dần tản ra bớt, họ cũng kinh hoàng vì chuyện xảy ra trước mắt. Họ không ngờ cô gái xấu xí nhút nhát có ngày lại vùng lên phản ứng với mụ già điên này!

Thấy mụ hết hơi tôi cũng đứng lại, gấp gáp nhìn qua Mai Thừa Vũ. Đôi mắt hẹp dài của thằng bé vẫn rủ xuống, môi bị cắn rách, chân tay bầm tím chi chít sẹo, vết thương dưới chân bắt đầu trở nên nghiêm trọng, máu tuôn ra không ngừng.

Tôi tiến đến lật người nó lại. Thằng bé có chút kinh hoảng vì hành động của tôi, cơ thể run rẩy càng lợi hại. Tôi nhói lòng. Cũng đúng, Thị Sắc ngày thường hay bắt nạt nó. Cô gái này đã hai mươi chín nhưng chẳng ai chịu lấy, mỗi lúc xem mắt thất bại lại trút hết cơn bực bội lên người Mai Thừa Vũ.

Tôi hoảng loạn không biết làm sao, từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ đây là lần đầu tiên tôi gặp tình huống khó xử kiểu này, tôi bắt đầu cầu cứu dân làng, "Gíup tôi với! Làm ơn đi, thằng bé chảy nhiều máu quá!"

Một lúc rất lâu vẫn không ai đứng ra giúp đỡ. Tâm tôi trở nên lạnh lẽo. Thằng bé đau đã bất tỉnh từ lâu. Tôi xoay người cõng nó lên, gào lên bất lực, ''Quanh đây có chỗ nào chữa bệnh không? Làm ơn đi!!!"

Cuối cùng vẫn có một người phụ nữ lên tiếng cho tôi địa chỉ. Nhưng tôi không biết đường, "Chị dẫn tôi đến đó, tôi chạy theo sau chị."

Người phụ nữ lưỡng lự vài giây mới gật đầu.

Tôi cõng thằng bé trên lưng chạy ra khỏi sân, đi theo người phụ nữ.

Nhẹ quá.

Thằng bé nhẹ quá. . .

Nó quá gầy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv