Tiếng thét chói tai của người hầu gái vang lên, phá tan sự quyến rũ quỷ dị trong căn phòng, cũng đồng thời đập tan sự yên bình giả tạo ấy.
Nam tước căn bản là đang ngồi chồm hỗm ở một bên đài đá cẩm thạch, nhìn trộm Tây Lợi Á từ phía sau chiếc khăn voan mỏng, ánh mắt nhớp nháp khó chịu, hạ lưu thấu tận xương tủy, mà Silla vẫn phải tận lực ẩn nhẫn chịu đựng ánh mắt thèm thuồng đến ghê tởm của lão. Đôi môi cậu mím chặt, như chỉ cần thêm chút nữa là chất dịch trong dạ dày sẽ phun ra tới nơi, trên cánh tay nổi một tầng da gà.
Khi tiếng thét chói tai vang lên, tất cả mọi người đều đồng loạt theo hướng ngón tay người hầu gái mà nhìn về phía bụi hoa sau cửa sổ.
Một giây sau, Đạo Văn phá cửa tiến vào.
Tiếng vang thật lớn, cửa thủy tinh vỡ nát, những chiếc gai cùng mảnh vỡ cắt vào tay Đạo Văn máu thịt be bét, cơn tức giận dường như đã bao trùm lên cảm giác đau đớn của xác thịt, Đạo Văn mất hết lý trí, không nói hai lời, mạnh mẽ vung một nắm đấm về phía khuôn mặt sưng phù của lão Nam tước.
Cũng may Silla nhanh tay lẹ mắt mà đẩy Nam tước một phen – bọn họ nhất định gánh vác không nổi hậu quả của việc đả thương một vị lão gia quý tộc – Nam tước ngã lăn xuống đất như một quả bóng cao su, Đạo Văn đánh trật, cú đấm trượt qua má của Nam tước, lớp mỡ cùng da thịt trên mặt như cục bột bị biến dạng, cũng phần nào giảm bớt đi lực đạo của cú đấm.
Nam tước nằm trên mặt đất, bàn tay ôm lấy khuôn mặt ngấn mỡ đau rát, tình huống xảy ra đột ngột dọa ông ta cứng người, gian nan há miệng thở dốc chẳng khác gì một con ngỗng ngu xuẩn đang chờ người nông dân cho ăn, đám người hầu trong phòng vẽ vừa gào thét vừa dẫm đạp lên nhau mà chạy tán loạn, thậm chí không có một ai tới dìu lão đứng dậy.
“Hô……..Rống…….” Cơn tức giận đốt sạch lý trí của Đạo Văn khiến cho trí thông minh giảm sút nhanh chóng, hắn không thể tổ chức lại ngôn từ trong đầu, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ như con dã thú đang nổi cơn thịnh nộ, “Hô hô…….”
Silla ngây người, sợ hãi che trước người Nam tước cầu xin Đạo Văn đừng làm những hành động thô bạo. Hắn thay đổi mục tiêu, cầm cái giá vẽ nện liên tục lên mặt đất, điên cuồng giẫm đạp.
Hắn dùng đôi chân trần đạp nát khung gỗ vẽ tranh, giật tấm vải vẽ xuống vừa cắn vừa xé – bức tranh thô tục “Tân nương hoa hồng” của Nam tước đã hoàn thành hơn phân nửa, là thành quả lao động không mệt mỏi của lão mấy ngày qua. Đạo Văn nhìn chằm chằm bức tranh, đôi mắt đỏ ngầu, cơn thịnh nộ khiến vết sẹo chuyển sang màu tím tái đáng sợ, tỏa sáng lên, khuôn mặt bên trái cũng vì thế mà trở nên xấu xí quái dị. Hắn phát ra tiếng gào thét bi thương, tay không bóp nát ống thiếc, màu vẽ từ vết nứt phun ra ào ạt, nhuộm lên tấm vải vẽ.
- --Đọc FULL tại truyenfull.com---
Mái tóc giả của Nam tước lệch đi, lão kinh ngạc lắc đầu nguầy nguậy, hệt như món đồ chơi bị mất lò xo, đôi môi khô khốc run run: “Chúa ơi…….”
Một lát sau, lão Nam tước như ý thức được việc cần làm ngay lúc này là phải dùng hành vi chống lại tên côn đồ đáng sợ kia, vì thế lão dịch chuyển cái mông nặng trịch của mình, nâng cửa lên hét lớn: “Chúa ơi!!!”
“Cầu xin em, đừng, Đạo Văn, dừng lại đi………” Silla nhào lên, lôi lôi kéo kéo Đạo Văn ra khỏi phòng vẽ tranh, khẩn cầu nói, “Chúng ta trở về, Đạo Văn, xin em, đi về trước……”
Đạo Văn dùng sơn màu bôi loạn lên hình ảnh người tân nương trên vải vẽ đến tận khi ngay cả góc áo cũng không nhìn thấy mới miễn cưỡng chịu theo Silla rời đi, hắn giống như con chó dữ mất khống chế, lúc đi ngang qua Nam tước còn bày ra vẻ mặt hung tợn chồm lên một bước. Nam tước bị dọa sợ như con gà mái, tè ra quần mà trốn sau bức tượng thạch cao, cũng may Silla đã kịp thời kéo Đạo Văn lại, giúp lão ta thoát khỏi đại nạn.
Người hầu trong vườn hồng của lão Nam tước không nhiều lắm, mấy hầu gái vừa thoáng nhìn thấy Đạo Văn đã run lên bần bật nên hầu như không cấu thành uy hiếp cho hắn. Nhưng Silla đoán chừng cảnh sát trị an của khu vực này đã đang trên đường chạy tới, cậu khẩn trương đến mức toàn thân phát run, xông vào phòng thay đồ khoác lại bộ quần áo vải thô, túm được lấy Đạo Văn liền vội vàng bỏ chạy.
Những người khách của Silla đều không biết địa chỉ của cậu, mặc dù Lisa đại thẩm biến cậu sống ở số 32 Phố Chợ, nhưng cũng không có tác dụng gì, cậu đã sớm dọn đi. Kế hoạch bắt Đạo Văn để trả thù của lão Nam Tước chẳng khác gì mò kim đáy biển, lão chỉ tổn thất một bức tranh không đáng tiền, ước chừng mặt cũng thâm tím mấy ngày, chỉ thế thôi, không đáng để chuyện bé xé ra to……. Silla cố gắng nhồi nhét mấy ý niệm này vào trong đầu, nhất thời không rảnh mà quan tâm đến việc khác.
Cậu hoảng sợ như một con linh dương bị nhắm mũi tên vào đầu, liều mạng chạy, không dám dừng lại dù chỉ một giây, cậu chui vào con đường lộn xộn trong khu ổ chuột, chuyên chọn những khe hở trong hẻm tối hẻo lánh cùng những túp lều đơn sơ để chạy trốn, tưởng tượng thoát khỏi sự truy đuổi của cảnh sát trị an.
Những ngón chân lanh lợi lướt trên mặt đất, nhảy qua từng vũng nước, vũng bùn cùng rác rưởi, làn váy tung bay trong gió. Khu ổ chuột ban ngày không có mấy người, dân lao động hầu hết đều ra ngoài làm việc kiếm bánh mì đen cho bữa tối, ngẫu nhiên có vài ánh mắt đờ đẫn của cụ già và trẻ em ngồi bên lề đường quét lên hai người, cũng không kịp nhìn rõ bộ dáng của họ đã biến mất trong tầm mắt.
Đạo Văn gắt gao bám theo Silla, bầu không khí trầm mặc đến mức làm cho người ta sợ hãi.
………….
Rầm!
Silla ngã ầm xuống trước cửa phòng.
“Hô……hô……” Cậu khó khăn hít thở, con đường này ngày thường cậu cũng dùng hai chân đi, nhưng vừa rồi cậu chỉ chọn những hẻm nhỏ ít người qua lại, vòng đi vòng lại xa hơn mấy phần nên tiêu hao sức lực đặc biệt lớn.
Quần áo trên người ướt đẫm mồ hôi, chất liệu đặc thù của sợi vải khiến Silla ý thức được bản thân mình thế mà vẫn chưa thay quần áo, trên người vẫn khoác bộ lễ phục kia– trang phục của tân nương hoa hồng cực kỳ rườm rà, khóa kéo và dây buộc nhiều đến mức bất kỳ ai cũng phải choáng ngợp khi mặc nó. Mấy người hầu gái giúp cậu mặc bộ váy này cũng phải mất tới mười lăm phút. Vốn dĩ lúc chạy trốn Silla muốn thay bộ quần áo vải thô của mình nhưng bộ đồ này quá khó xử lý, cậu đã thử xé rách, nhưng sợi vải nhìn có vẻ mỏng manh yếu ớt này so với vải thô còn rắn chắc hơn mấy phần nên đành bỏ cuộc.
- --Đọc FULL tại truyenfull.com---
Mồ hôi đổ như suối, từng giọt từng giọt chảy ra từ chỗ lõm do cơ và gân tạo thành, tích tụ thành một vũng nước nhỏ trên xương quai xanh, cánh tay ướt đẫm, tản ra ánh sáng khỏe mạnh và mềm mại.
Họa tiết hoa hồng được thêu bằng những đường may tinh xảo trở nên ướt sũng, tơ lụa trắng tinh cùng lụa sa dán chặt vào người, có thể thấy rõ làn da nhợt nhạt như ẩn như hiện bên trong.
“Đạo Văn,” Silla nhẹ nhàng gọi, ánh mắt rơi vào đôi tay dính đầy máu, từng vệt hồng trên đó như con dao sắc lẹm cứa sâu vào trái tim cậu, đau đớn cùng cực, “Tay em……… Để anh xử lý một chút.”
– Đạo Văn phá cửa sổ nên tay phải bị thương.
Silla ngồi dậy, muốn đi lấy băng gạc, nhưng ngay lúc này, cậu lại đối diện với ánh mắt lẫn lộn cảm xúc của Đạo Văn.
Đôi mắt rực lửa, đỏ ngầu, ngang ngược nhìn chằm chằm, yết hầu nhấp nhô, khó khăn nuốt nước bọt……… Giống như kẻ săn mồi nhắm vào con thú, Silla sợ đến mức hai đầu gối cũng nhũn ra.
Cậu cảm nhận được quanh thân có nguồn sóng nhiệt đáng sợ, như điềm báo về một thảm họa sắp sửa xảy ra.
Silla không còn quan tâm đến việc tìm hộp thuốc cùng băng gạc, cậu run rẩy lần mò tới chiếc cúc phía sau gáy, vội vàng chạy vào phòng tắm, miệng lắp bắp: “Anh, anh vẫn là thay quần áo trước đã, bộ này thực sự quá nóng, rất nhanh liền…….”
Đạo Văn lại một phen chế trụ cậu, hung ác mà đẩy vào góc tường, đôi con ngươi đục ngầu như thú dữ.
“Anh là Silla,” Silla coi tên mình như câu thần chú, cố tỏ vẻ nhẹ nhàng hết mức có thể, “em tỉnh táo một chút, anh là…….”
Roẹt –
Âm thanh xé rách quần áo mập mờ, ái muội.
Đạo Văn hằng năm đều làm thợ thủ công, đôi tay mạnh mẽ như móng vuốt đại bàng xé rách một đoạn dài trên chiếc váy hoàn mỹ.
Silla cả kinh nhảy dựng lên.
“Anh Silla.” Đạo Văn hàm hồ lặp đi lặp lại.
“Đúng vậy, anh…..” Silla vội vàng đáp lại.
Đạo Văn nắm chặt những sợi tơ trắng tinh khiết cùng mảnh lụa màu ngọc trai trong tay, vò rối lại thành một nùi.
Chất liệu chiếc váy cưới kia nhẹ nhàng thanh thuần như tuyết trắng, nắm ở trong tay như vậy liền ẩn ẩn có xu thế ẩm ướt do mồ hôi.
Nó đồng thời tượng trưng cho tân nương thánh khiết cùng bí ẩn X.
Giống như Silla.
“Anh Silla…….” Đạo Văn chậm rãi lặp lại, hắn nói cực kỳ chậm, cực kỳ cẩn thận, mỗi âm tiết như rít ra từ kẽ răng.
Nhưng giây tiếp theo, hắn thô bạo xé toạc miếng vải trong tay.
Ánh mắt hung tàn, đố kỵ cùng d*c vọng cắn xé lẫn nhau, hắn xé nát chiếc váy trên người Silla, nắm lấy tấm ren được thêu chắc chắn giật mạnh, bứt đứt khóa kéo, kéo đứt dây buộc phức tạp, đem chiếc vớ trắng có họa tiết hoa hồng xé thành mấy mảnh, chỉ còn lại mấy sợi tơ nhỏ khó khăn lắm mới liên kết được vào nhau.
Silla bị dọa đến toàn thân cứng đờ, khóc nức nở, khuôn mặt ướt hồng, chìm trong nước mắt.
Nhưng Đạo Văn lần này lại không vì sự cầu xin của Silla mà dừng lại, cơn cuồng nộ như thủy triều chưa rút, hắn phát ra tiếng rống bi thương – bức thiết mà đập tan những thứ còn lưu lại trên người Silla – chiếc váy đắt tiền, đáng ghét trên người cậu.