Lâm Hàn vừa dứt lời, lòng những người phụ trách Vùng Xám của Bắc Đông không khỏi thắt lại.
Dù là những người đã chịu khuất phục đi vào trang viên cũng dừng bước, nhìn ra ngoài, muốn xem Lâm Hàn sẽ đối phó những thế lực không lựa chọn thỏa hiệp như thế nào.
Mặc dù có vẻ không liên quan đến họ, nhưng từ việc Lâm Hàn đối phó những thế lực không lựa chọn thỏa hiệp ở bên ngoài thế nào cũng nhìn ra được anh sẽ đối phó với họ như thế nào.
Mà những thế lực không lựa chọn thỏa hiệp ở ngoài, trong lòng họ cũng thấy lo lắng, họ đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào, chỉ là trong lòng đều có chút tuyệt vọng. Bọn họ đều đã được chứng kiến thân thủ của cấp dưới Lâm Hàn, tất cả đều là cao thủ, số lượng lại cực nhiều, bọn họ không thể chống lại được.
Đừng nói là chống lại, sợ rằng chạy trốn cũng không có khả năng.
Mà La Văn ở bên cạnh Lâm Hàn cũng thấy hơi lo lắng. Lâm Hàn không nói với anh ta những chuyện này, mà bây giờ anh ta cũng không có cách nào, dù sao toàn bộ lực lượng đều nằm trong tay Lâm Hàn.
Mà lúc này Lâm Hàn cũng đang nhìn những thế lực không chịu thoả hiệp bên ngoài, nhẹ giọng nói: “Chuyện lần này không còn liên quan đến mọi người nữa, mọi người có thể đi rồi”.
“Có thể đi rồi?”
Tất cả những người có mặt đều hơi ngạc nhiên, họ không ngờ Lâm Hàn lại cứ thể thả mình đi, anh không định làm gì họ sao?
Ngay cả Lâm Phong cũng thấy hơi bất ngờ, lúc trước ông ta còn tưởng lần này Lâm Hàn sẽ sàng lọc lại, tiêu diệt những thế lực không thoả hiệp. Mặc dù hơi tàn nhẫn nhưng cũng là chuyện bình thường, dù sao cũng là cá lớn nuốt cá bé, ở đời vốn là như vậy.
Nhưng ông ta không ngờ Lâm Hàn ngay từ đầu đã không định làm gì bọn họ, chỉ huỷ bỏ tư cách tham gia vào nhà xưởng sản xuất máy móc hạng nặng để họ không được nhận lợi ích khổng lồ lần này.
La Văn cũng hơi sửng sốt.
Mà những thế lực Vùng Xám ở Bắc Đông lại càng ngạc nhiên hơn, trước đây Lâm Hàn còn nói rõ ràng rằng sẽ không khách sáo với họ, cuối cùng lại để họ đi? Đây là tình huống gì? Chỉ doạ họ thôi à?
Nhất thời những thế lực Vùng Xám Bắc Đông đều cảm thấy khó hiểu, không biết phải làm gì.
Lâm Hàn thấy họ vẫn đứng yên thì hơi mất kiên nhẫn bảo: “Sao vẫn chưa chịu đi? Các người còn muốn làm gì?”
Những thế lực Vùng Xám ở Bắc Đông nghe thấy lời này của Lâm Hàn thì mới phản ứng lại, họ không dám ở lại thêm nữa mà mau chóng rời đi.
Thực ra, Lâm Hàn chưa bao giờ có ý định làm gì họ, dù sao sau này cũng là người của mình, không cần vì những chuyện này mà làm gì họ.
Thông qua lần này, Lâm Hàn chỉ muốn xem thái độ của họ, coi như là một bài học cho họ, có lẽ những thế lực không thoả hiệp và rời đi bây giờ đang thầm thấy may mắn vì anh không làm gì họ, may mắn vì họ vẫn được rời đi an toàn.
Cùng với cảnh tượng kỳ lạ hôm nay, La Văn nhanh chóng đoán được mục đích của Lâm Hàn.
La Văn lập tức yên tâm, xem ra lo lắng lúc trước của anh ta hoàn toàn không cần thiết, lúc này anh ta nghĩ đến những lo lắng vừa rồi của mình mà cảm thấy hơi buồn cười. Mắt nhìn của Trương Thiên Sơn làm sao sai được, mà ban đầu Lâm Hàn còn không tiếc mọi giá để cứu Trương Thiên Sơn, điều này cũng đủ để thấy Lâm Hàn không phải loại tiểu nhân bỏ đá xuống giếng.
Sau khi nghĩ thông suốt mục đích Lâm Hàn làm vậy, La Văn đột nhiên thấy Lâm Hàn thật cao minh. Trước kia La Văn đã nghĩ những nhà xưởng này có kỹ thuật tiên tiến, có lẽ không thể sử dụng nhiều người từ Bắc Đông đến giúp đỡ, chắc chắn sẽ có người sẽ hưởng lợi nhuận khủng, có người không được nhận, mà phân chia cho những người này thế nào là một vấn đề, mà rõ ràng hôm nay Lâm Hàn đã phân được rõ.