Lâm Hàn cùng với các cao thủ nhà họ Lâm lập tức chia nhau ra bao vây nơi này.
Các cảnh sát dù không hiểu ý Lâm Hàn lắm nhưng cũng làm theo.
La Văn vốn rất thông minh, hiểu ngay được ý của Lâm Hàn, nhìn Lâm Hàn với ánh mắt ngưỡng mộ.
Lúc này, trong một chiếc xe cảnh sát, Tạ Kiến An đã hạ người xuống để tránh bị phát hiện, thấy thế sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Lúc mới lên xe cảnh sát, đương nhiên Tạ Kiến An không thể đi ngay, làm vậy chắc chắn sẽ khơi dậy nghi ngờ.
Vì vậy Tạ Kiến An cũng muốn chờ lúc cảnh sát bắt những người này đi rồi mình nhân cơ hội đó bỏ trốn.
Nhưng bây giờ Lâm Hàn đã dẫn người đến đây, mọi thứ đột nhiên thay đổi.
Vốn đã khó thoát, bây giờ Lâm Hàn còn dẫn theo nhiều cao thủ tới lục soát như vậy, Tạ Kiến An cảm thấy mình không còn hy vọng chạy trốn nữa rồi.
Đột nhiên, trong lòng Tạ Kiến An có chút tuyệt vọng, hy vọng trốn thoát thành công của ông ta vô cùng mong manh.
Vẻ mặt Tạ Kiến An thay đổi, trong lòng cũng liên tục suy nghĩ xem có cách nào chạy thoát không, nhưng suy đi nghĩ lại vẫn không có cách nào hay.
Nếu như ngồi yên chờ chết thì kết quả rất rõ ràng, chắc chắn sẽ bị tra tới đây, chắc chắn bị phát hiện.
Nhưng nếu muốn tìm cơ hội chạy thoát, Tạ Kiến An cảm thấy không khả thi lắm, lúc nãy chỉ có cảnh sát ở đây ông ta đã không thể đi được, nói gì bây giờ Lâm Hàn còn dẫn theo bao nhiêu cao thủ tới nữa?
Hơn 300 cao thủ, Tạ Kiến An không nghĩ mình có thể thành công trốn thoát dưới tầm mắt của họ.
Đột nhiên tình cảnh của Tạ Kiến An trở nên cực kỳ chật vật.
Mà lúc này người của Lâm Hàn lại không do dự, phong toả hết xung quanh để cảnh sát chịu trách nhiệm tìm kiếm.
Có bao nhiêu cao thủ dưới trướng Lâm Hàn bao vây xung quanh, chỉ cần Tạ Kiến An còn ở đây thì chắc chắn không thể chạy thoát.
Mà các cảnh sát cũng tìm kiếm vô cùng tỉ mỉ.
Đây là một khu vực hoang sơ, cũng không có gì để tìm kiếm, sau khi lục soát tỉ mỉ hai chiếc xe mà nhóm người Tạ Kiến An đã lái lúc nãy không tìm thấy gì, cảnh sát lại bắt đầu tìm xe của mình lần lượt theo thứ tự.
Không lâu sau, các cảnh sát đã cách chiếc xe Tạ Kiến An đang ẩn náu không xa, họ đã sắp đến nơi.
Tạ Kiến An thấy vậy cũng không thể ngồi yên chờ chết được nữa.
Dù sao cảnh sát cũng tìm kiếm cực kỳ tỉ mỉ, không có chỗ nào để trốn, Tạ Kiến An muốn lừa gạt qua ải là điều không thể, chỉ có thể liều chết một phen.
Thấy các cảnh sát sắp đến gần, Tạ Kiến An đột nhiên nổ máy, lao về một hướng.
Cảnh sát và cao thủ Lâm Hàn đưa tới thấy thế cũng không cần lệnh của Lâm Hàn đã lập tức hành động.
Cảnh sát lần lượt lên xe, chuẩn bị ngăn cản, nhưng Tạ Kiến An lái với tốc độ quá nhanh, có vẻ không kịp nữa.
Mà những cao thủ của nhà họ Lâm lại cực kỳ dũng mãnh, họ vốn đang bao vây xung quanh, Tạ Kiến An muốn đi thì đương nhiên phải đi qua họ.
Thấy xe của Tạ Kiến An lao tới, mấy cao thủ nhà họ Lâm xông lên, giao đấu với Tạ Kiến An ở trong xe.
Tất nhiên thân thủ của Tạ Kiến An không tệ, nhưng những cao thủ của nhà họ Lâm được huấn luyện bài bản hơn, cũng đã thực hiện rất nhiều nhiệm vụ nên có đủ kinh nghiệm và ra tay rất ác. Thêm vào đó, hai người đối phó với một mình Tạ Kiến An, cho dù ở trong xe chật hẹp cũng có thể dễ dàng đối phó được với ông ta.
Chiếc xe loạng choạng, cuối cùng dừng lại.
Mà hai cao thủ nhà họ Lâm cũng đã đưa Tạ Kiến An ra khỏi xe.
Những cao thủ khác của nhà họ Lâm lập tức bao vây lại, Tạ Kiến An không còn đường thoát.
Ban đầu Tạ Kiến An vẫn muốn cố gắng chống cự, nhưng thấy cao thủ nhà họ Lâm đang bao vây quanh mình thì lại thôi.
Tạ Kiến An biết rất rõ những người này đều là cao thủ, bao nhiêu cao thủ vây quanh mình như thế, ông ta không còn phản kháng được nữa.
Lúc này Lâm Hàn và La Văn cũng bước tới, đến trước mặt Tạ Kiến An.
Nhìn thấy Tạ Kiến An, La Văn không thể nhịn được nữa, anh ta lao lên đánh cho Tạ Kiến An một trận.
“Tên cầm thú, đại bàng núi Trương Thiên Sơn đã nuôi chúng mày khôn lớn, vậy mà mày vẫn ra tay với ông ấy được!”
“Trương Thiên Sơn có thể coi là bố nuôi của mày mà mày lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo ấy”.
“Không ngờ mày lại dám giết Trương Thiên Sơn!”
“…”
La Văn trước nay luôn thanh lịch, nho nhã, anh ta kìm nén rất lâu rồi, lúc này không kìm nổi nữa, trút hết lên người Tạ Kiến An.
Lâm Hàn thấy vậy cũng yên tâm, xem ra người này chính là Tạ Kiến An, là hung thủ sát hại Trương Thiên Sơn.
Lâm Hàn không cứu được Trương Thiên Sơn, nhưng may mà đã bắt được Tạ Kiến An hung thủ giết chết ông ta, mặc dù vẫn không thay đổi được sự thật Trương Thiên Sơn đã ra đi, nhưng vẫn báo thù được cho ông ta.
Thấy La Văn đấm Tạ Kiến An liên tục, Lâm Hàn cũng không nói gì, mặc cho La Văn trút giận.
Lâm Hàn mới quen Trương Thiên Sơn chưa lâu mà đã đau lòng thế này, huống chi là những người như La Văn.
Những người La Văn đều được Trương Thiên Sơn cưu mang, thậm chí nếu không có ông ta thì có lẽ họ đã rời khỏi thế giới này lâu rồi.
Lâm Hàn biết Trương Thiên Sơn rất được nhóm người La Văn tôn trọng và tôn kính, nhưng ông ta lại gặp thảm cảnh thế này thật sự khiến người khác đau lòng.
Lúc này các cảnh sát từ phía sau cũng chạy tới, Lâm Hàn tìm người phụ trách của họ và cảm ơn sự giúp đỡ lần này, bảo họ bỏ lệnh phong toả thành phố, dọn dẹp hiện trường, chuyện còn lại không cần họ giúp nữa.
Sau khi La Văn trút giận được một hồi, Lâm Hàn mới bước đến kéo anh ta ra.
“Được rồi, đưa về trang viên đã rồi tính tiếp, xử lý Tạ Kiến An thế nào tôi sẽ giao hết cho các anh, nhưng nếu bây giờ đánh chết Tạ Kiến An thì dễ dàng cho ông ta quá”, Lâm Hàn kéo La Văn ra.