Chàng Rể Vô Song

Chương 637: Chỉ muốn làm một người bình thường



 
             Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt nhìn thấy Lâm Hàn thì sắc mặt lập tức lạnh đi.  

             Trước đây, bọn họ vẫn khinh thường Lâm Hàn, nên giờ không muốn Lâm Hàn thấy cái dáng vẻ túng thiếu sa sút của Triệu Tứ Hải cho lắm.  

             Thấy Dương Lệ thật sự không chịu giúp, Triệu Tứ Hải lạnh lùng nói: "Không giúp thì thôi".  

             Anh ta nói xong bèn bước nhanh rời đi.  

truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.

             Dương Duyệt thấy thế, tức giận trừng Dương Lệ, cũng vội vàng đi theo Triệu Tứ Hải rời khỏi đây.  

             Dương Cảnh Đào nhìn cảnh ấy, sắc mặt cũng hơi khó coi. Ông ta nhìn Dương Lệ nói: "Tiểu Lệ à, dù sao thì Tứ Hải cũng là anh rể con, con không thể thấy chết mà không cứu đúng không? Cách là phải nghĩ ra, sao có thể không nghĩ ra được chứ? Người khác là người khác, chuyện lần này của Tứ Hải con nhất định phải giúp!"  

             Dương Lệ nghe vậy, mặt mày lộ vẻ khó xử nói: "Bố, chẳng phải con đã nói rõ rồi sao? Quỹ đầu tư Nhân Phàm không như những công ty khác, anh Tứ Hải không có năng lực thì con chẳng có cách nào tranh thủ cho anh ấy một chức vụ. Nếu bị điều tra ra, chính con cũng sẽ thất nghiệp đó!"  

             Dương Cảnh Đào không mấy tin tưởng những lời ấy của Dương Lệ, trầm mặt, tức giận nói: "Bố mặc kệ, bố không tin con không giúp được. Lần này, nếu con không giúp thì bố sẽ không có đứa con gái là con!"  

             Ông ta nói xong thở phì phò đứng dậy.  

             Thấy ánh mắt kỳ lạ của Lâm Hàn, Dương Cảnh Đào trừng anh quát: "Nhìn cái gì? Tứ Hải thất nghiệp cũng vẫn giỏi hơn thằng vô tích sự nhà cậu!"  

             Ông ta quát xong, bỏ đi một mạch, không ở lại ăn cơm.  

             Bấy giờ, Lâm Hàn cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì. Anh bước tới bên cạnh Dương Lệ.  

             "Giờ phải làm sao đây? Em thật sự không tiện giúp anh Tứ Hải. Quỹ đầu tư Nhân Phàm khác những công ty kia, sao em có nói gì bọn họ cũng không tin chứ?", Dương Lệ nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt xin giúp đỡ.  

             Lâm Hàn khẽ nhíu mày, công ty Nhân Phàm quản lý rất nghiêm khác, không thể nào để một người chẳng có năng lực gì ở lại. Dương Lệ quả thật bó tay.  

             Anh thì lại có biện pháp đấy, tùy tiện nhét Triệu Tứ Hải vào mấy công ty dưới là được, còn có thể cho anh ta hưởng thụ đãi ngộ khá tốt mà chẳng cần làm gì, coi như nuôi không một người, cũng chẳng mất cái gì.  

             Nếu được, Lâm Hàn cũng rất muốn giúp.  

             Chỉ là, Triệu Tứ Hải mà thật lòng đến tìm Dương Lệ hay Lâm Hàn giúp đỡ, anh chắc chắn sẽ hỗ trợ ngay, suy cho cùng, anh ta vẫn là anh rể của Dương Lệ.  

             Nhưng với cái thái độ ấy của hai vợ chồng Triệu Tứ Hải và Dương Cảnh Đào, đương nhiên Lâm Hàn sẽ không giúp. Như vậy mà còn giúp thì chẳng phải bản thân quá hèn? Lâm Hàn không có sở thích bị ngược.  

             "Được rồi, em đâu có làm sai gì đâu, cứ để họ bình tĩnh đã, sau này lại giải thích là được", Lâm Hàn an ủi.  

             Dương Khiết ngồi cạnh lại lộ ra vẻ mặt khó hiểu. Tuy cô ấy không biết rõ về Lâm Hàn, nhưng lại biết anh muốn sắp xếp một công việc cho Triệu Tứ Hải thì cũng dễ thôi.  

             Đi biệt tăm một thời gian, khi về đã có công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, tùy tiện tìm một chức vụ nhét Triệu Tứ Hải vào là chuyện dễ như ăn cháo.  

Nhớ quay lại đọc tiếp tại truyenfull.com để ủng hộ chúng mình nha.

             Nhưng mà, thái độ của đám Triệu Tứ Hải thật sự hơi quá đáng, giống như Dương Lệ giúp họ là điều hiển nhiên, còn đối với Lâm Hàn, bọn họ lại chẳng xem anh ra gì.  

             Dương Khiết có chút cạn lời, nếu thái độ của họ mềm mỏng hơn rồi xin Lâm Hàn giúp thì sẽ có cảnh sắp thất nghiệp sao? Lâm Hàn vừa ra tay, e rằng không đơn giản chỉ là một công việc bình thường, chưa biết chừng sẽ nhận được một chức vụ có đãi ngỗ cực kỳ tốt ấy chứ.  

             Giống như cô ấy, trước đây chưa từng cầu xin Lâm Hàn, quan hệ với anh còn không được thân thiết gì mấy, chỉ là họ hàng với nhau thôi. Kết quả, Lâm Hàn chủ động cho cô ấy một công việc, lên làm phó giám đốc công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh luôn.  

             Phải biết rằng, dù Dương Khiết đi du học nước ngoài về, thuộc tầng lớp có trình độ học vấn cao, thì bình thường muốn vào công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh làm một chức vụ nhỏ thôi cũng đã rất khó khăn. Huống chi là nhảy một phát lên làm phó giám đốc?  

             Hơn nữa, theo như lời Lâm Hàn nói trước đó, Dương Khiết cũng có thể đoán ra được đôi chút, dưới tay anh chắc hẳn có rất nhiều công ty, và anh đang có ý định đào tạo mình.  

             Dương Khiết tin rằng, chỉ cần mình làm tốt, học hỏi để có thêm năng lực và kinh nghiệm thì tương lai chắc chắn sẽ không chỉ dừng lại ở chức phó giám đốc.  

             Sau đó, Dương Lệ suy nghĩ một lát, nhưng vẫn không có cách nào. Dù sao, quỹ đầu tư Nhân Phàm rất đặc thù, cô không tiện nhét một người chẳng có năng lực gì vào.  

             Trong khoảng thời gian này, thực ra Dương Lệ cũng có chú ý tới Triệu Tứ Hải, anh ta hoàn toàn chẳng làm được việc gì hết. Nếu Triệu Tứ Hải có năng lực ở một mặt nào đó thì cô đã có thể dựa theo khả năng của anh ta giao cho một chức vụ rồi.  

             Dương Lệ thầm cạn lời, Triệu Tứ Hải cũng không còn trẻ, dấn thân vào môi trường công ty cũng lâu rồi, sao đến giờ vẫn chẳng có khả năng gì? Trước mắt, ngoài nịnh bợ ra thì Triệu Tứ Hải chẳng biết làm gì hết. Nếu anh ta biết nịnh bợ khéo léo một chút, Dương Lệ đã có thể để anh ta vào làm bên chăm sóc khách hàng. Quan trọng là Triệu Tứ Hải chỉ biết nịnh nọt người ta, còn mặt xã giao thì lại mù tịt.  

             Lúc này, Dương Khiết cũng mở miệng an ủi: "Chị hai, chị cứ mặc kệ bọn họ đi. Bố chỉ là tức giận mới nói thế, lẽ nào sẽ thật sự không coi chị là con gái sao? Không chấp nhận đứa con gái lương một năm hơn triệu tệ? Anh rể cả quả thật không có năng lực gì, chị tuyệt đối không được mềm lòng giúp anh ấy mà hại mình đâu đó".  

             Dương Lệ nghe vậy, gật đầu nói: "Thôi bỏ đi, chúng ta ăn cơm trước đã".  

             Sau đó, mọi người bèn đi ăn cơm, có điều vì chuyện này nên tâm trạng của Dương Lệ vẫn hơi buồn. Cô cặm cụi ngồi ăn, không nói gì hết.  

             Lâm Hàn thử an ủi một lát cũng chẳng có tác dụng, sau cùng từ bỏ, để tự Dương Lệ bình tĩnh lại.  

             Chẳng mấy chốc, Dương Lệ đã ăn xong, rồi đi vào phòng làm việc.  

             Dương Khiết thấy Dương Lệ đi rồi mới lén liếc nhìn Lâm Hàn, hỏi: "Anh rể hai ơi, sao đến giờ anh vẫn không nói chuyện của anh cho bố và anh chị biết vậy ạ? Trông bọn họ giống như chẳng biết gì?"  

             Lâm Hàn nghe vậy, cười thầm trong bụng, nói cho bọn họ biết? Nói bao nhiêu? Ngay cả Dương Lệ mà anh còn không có nói hết, một gia tộc khổng lồ như nhà họ Lâm, nói ra chỉ tổ mang lại áp lực cho cô thôi, nên hoàn toàn không cần thiết.  

             Còn đám Dương Cảnh Đào, lại càng không cần phải nói, chưa biết chừng đến lúc đó sẽ suy nghĩ làm cách nào để lợi dụng Lâm Hàn, thậm chí là bôi nhọ tên tuổi của anh thì có.  

             Hơn nữa, đến tận bây giờ, người bên ngoài vẫn không biết về thân phận anh. Một khi nói cho đám Dương Cảnh Đào, khỏi cần nghĩ cũng biết sẽ bị truyền ra ngay. Đến lúc đó, Lâm Hàn sẽ không còn được sống một cuộc đời bình dị ở đây nữa, mà phải quay về nhà họ Lâm. Nếu có đi ra khỏi nhà, đương nhiên phải có một đống vệ sĩ đi theo.  

             Ngày tháng như vậy, Lâm Hàn đã chứng kiến hết trên “vết xe đổ” của Lâm Thiên Tiếu rồi. Đó không phải là một cuộc sống mà anh mong muốn.  

             Sống một cuộc đời như người bình thường mới là thoải mái nhất.  

             Mà những điều này, Lâm Hàn cũng không thể nói cho Dương Khiết, dù trước mắt cô ấy đang làm việc cho anh. Nhưng cái khái niệm về nhà họ Lâm, thì những người sinh ra trong một gia đình bình thường như Dương Khiết sẽ không tài nào hiểu nổi.  

             Lâm Hàn đáp: "Anh có lý do của mình, hơn nữa cũng không phải chưa nói, tại bọn họ không tin ấy chứ".


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv