Nhà hàng Thuý Hồ kinh doanh rất tốt, rất nổi tiếng, lượng khách ra vào đông đúc.
Nếu chỉ một mình Lâm Hàn thì đã có thể ra ngoài được.
Nhưng có Tần Liên bên cạnh thì khác.
Với nhan sắc và khí chất của Tần Liên, đi đâu cũng trở thành tâm điểm chú ý, cô ấy vừa bước ra ngoài đã có rất nhiều người nhìn, trong mắt mang theo vẻ thèm thuồng.
Hai người chưa đi được mấy bước đã bị mấy vệ sĩ mặc vest phát hiện.
Những vệ sĩ ấy vẻ mặt lạnh lùng, lập tức tập trung vây quanh.
“Hai người đứng lại cho tôi!”
Một trong số vệ sĩ hét lên.
Nếu không phải còn có nhân viên phục vụ và khách hàng xung quanh thì có lẽ anh ta đã rút súng ra đe doạ rồi.
Lâm Hàn không ngoảnh lại, kéo Tần Liên nhanh chân rời đi.
Những vệ sĩ này có súng, bên cạnh Lâm Hàn còn có Tần Liên, anh không ngốc mà ở lại đánh nhau với những người này.
Chẳng mấy chốc, Lâm Hàn và Tần Liên đã ra khỏi Nhà hàng Thuý Hồ, chạy ra ngoài.
Chỉ cần lên xe, Lâm Hàn tự tin rằng với kỹ năng lái xe của mình, chắc chắn có thể nhanh chóng cắt đuôi đám vệ sĩ này.
Tuy nhiên chạy được nửa đường, khi cách xe không xa, vì Tần Liên đi giày cao gót, lại đi quá vội nên đã vấp ngã.
Lâm Hàn thấy thế thì vội đỡ Tần Liên dậy, hỏi: “Thế nào rồi?”
Tần Liên xoa mắt cá chân trắng nõn, vẻ mặt ngượng ngùng, cô lắc đầu:
“Trẹo chân rồi, tôi không đi được nữa, hay là anh đi trước đi, họ không dám làm gì tôi đâu”.
Lâm Hàn nghe thế cũng không quan tâm nhiều, anh bế ngang Tần Liên lên, đi về phía xe.
Chưa đến mười mét nữa là tới xe, sau lưng Lâm Hàn truyền đến một giọng nói lạnh băng.
“Nếu không dừng lại thì tôi sẽ nổ súng!”
Lâm Hàn nhìn về chiếc xe gần ngay trước mắt, không thể không dừng lại, quay đầu, ở nơi không xa có mấy khẩu súng đen ngòm đang chĩa vào anh.
Nếu không có Tần Liên, ở khoảng cách này đương nhiên Lâm Hàn chẳng cần để ý đến đối phương, dựa vào tốc độ và phản ứng của anh, hoàn toàn có đủ thời gian né tránh và tìm chỗ trốn rời đi.
Nhưng vì đang bế Tần Liên, Lâm Hàn không tự tin có thể an toàn rời đi, rất có thể sẽ khiến Tần Liên bị thương.
Thấy Lâm Hàn dừng lại, một nhóm vệ sĩ giơ súng, đồng loạt vây quanh.
“Ngoan ngoãn một chút, nếu không chúng tôi sẽ nổ súng, bây giờ đi theo chúng tôi!”
Một tên vệ sĩ lạnh lùng nói.
Lâm Hàn gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh, bế Tần Liên đi theo vệ sĩ.
Những người này muốn dẫn hai người Lâm Hàn đến một nơi hẻo lánh phía Tây của Nhà hàng Thuý Hồ.
Dù sao bây giờ cũng đang ở cửa ra vào nhà hàng, chưa biết chừng lát nữa còn có người tới. Khi chưa tới lúc bất đắc dĩ, đạo diễn Lam và những vệ sĩ này sẽ không thể làm gì hai người Lâm Hàn ở đây.
Khi hai người đi theo mấy tên vệ sĩ tới bãi đỗ xe của Nhà hàng Thuý Hồ, đạo diễn Lam đã đợi sẵn ở đó dưới sự hỗ trợ của hai vệ sĩ.
Nhìn thấy Lâm Hàn, đột nhiên đạo diễn Lam lại cảm thấy lưng đau dữ dội, vừa rồi anh ra tay thật sự hơi tàn nhẫn.
“Thằng ranh, mày có gan lắm, dám động tay với tao, đúng là ăn gan hùm mật báo!”
Hai mắt đạo diễn Lam đỏ ngầu, nhìn chằm chằm Lâm Hàn, cắn răng nghiến lợi.
Lâm Hàn nhìn đạo diễn Lam với vẻ mặt không cảm xúc, nhưng ánh mắt anh đã lặng lẽ nhìn xung quanh, không phải không có cơ hội chạy trốn, nhưng có Tần Liên ở đây, Lâm Hàn không chắc lắm, rất có thể sẽ khiến cả anh và cô ấy đều bị thương.
Lâm Hàn lúc này có hơi bất lực, nếu không vì bảo vệ Tần Liên, thậm chí anh còn chẳng cần chạy trốn.
Mặc dù những tên vệ sĩ này được trang bị súng, nhưng còn kém xa so với những người thuộc chấp pháp đường của nhà họ Hoàng. Lâm Hàn dựa vào bản thân, trực tiếp đối đầu cũng có cơ hội.
Nhưng anh không thể không bảo vệ Tần Liên, dù sao cũng là người làm thuê cho anh.
“Tôi động tay với ông, chẳng phải do ông tự chuốc lấy?”
Lâm Hàn chế nhạo.
Đạo diễn Lam nghe vậy thì tức run người:
“Thằng nhãi, mày phải biết một số người không phải mày muốn động vào là được, nếu mày động vào tao thì phải gánh lấy hậu quả! Hôm nay mày chết chắc rồi!”
Ông ta vừa dứt lời, ba bốn khẩu súng đã dí vào trán Lâm Hàn.
Cảm giác mát lạnh chạm vào, chỉ cần Lâm Hàn cử động một chút là sẽ bị bắn trúng đầu.
Đạo diễn Lam nói rồi chuẩn bị hạ lệnh xử lý Lâm Hàn, nhưng đúng lúc này điện thoại đổ chuông.
Ông ta có chút khó chịu nhìn điện thoại, nhưng vừa nhìn thấy người gọi thì sắc mặt lại đột ngột thay đổi, trở nên kính cẩn.
“Alo anh Xuyên, anh đến rồi ạ? Tôi đang ở bãi đỗ xe bên ngoài nhà hàng, đang dạy dỗ một tên không biết tốt xấu”.
Đạo diễn Lam cười nịnh nọt, cúi đầu khom lưng.
Vệ sĩ ở bên cạnh không khỏi kinh ngạc, mấy người trước họ từng giao chiến với người tên anh Xuyên này ở Lư Châu. Anh ta ra tay rất tàn nhẫn, hầu hết thế lực Vùng Xám ở Lư Châu đều bị anh ta thu phục, hiện giờ anh ta cũng là ông chủ chân chính của họ.
“Sao cơ? Anh Xuyên muốn qua đây ạ? Được, được, tôi chờ anh ở đây!”
Đạo diễn Lam tươi cười, cúp điện thoại xong thì nghiêm túc nói:
“Đừng nổ súng vội, để tên này sống lâu hơn một chút, kẻo lát nữa anh Xuyên nhìn thấy máu lại không vui!”
“Vâng thưa đạo diễn Lam!”
Những tên vệ sĩ đó đều đáp “vâng”.
Không lâu sau, một chiếc xe thương mại Buick Business tiến vào, dừng ở bên cạnh.
Một người đàn ông trẻ tuổi để đầu cua bước ra khỏi xe.
Trên mặt người thanh niên không có cảm xúc gì, khắp người toát ra một vẻ áp bực nhàn nhạt khiến người khác sợ hãi không dám nhìn thẳng.
Đó chính là Ngô Xuyên!
“Anh Xuyên!”
Mắt đạo diễn Lam sáng lên, lập tức muốn đích thân đến chào hỏi, nhưng toàn thân lại phát ra tiếng kêu răng rắc, đau không chịu nổi.
Đạo diễn Lam trừng mắt nhìn mấy tên vệ sĩ, lạnh lùng nói: “Còn ngây ra đó làm gì? Mau dìu tôi đến chào anh Xuyên!”
“Vâng vâng vâng!”
Mấy tên vệ sĩ lập tức đỡ đạo diễn Lam đi về phía Ngô Xuyên.
“Anh Xuyên, anh đến rồi ạ, thật ngại quá tôi xảy ra chút chuyện, tôi bị một tên không biết điều đánh, bây giờ tôi đang định cho cậu ta một bài học, chưa kịp đích thân tới chào hỏi anh”.
Đạo diễn Lam cúi đầu, vẻ mặt nịnh bợ.
“Anh Xuyên!”
“Anh Xuyên!”
“Anh Xuyên!”
…
Một nhóm vệ sĩ cúi đầu đồng thanh gọi, cực kỳ cung kính.
Ngô Xuyên xuống xe, bình thản gật đầu, chắp tay sau lưng đưa mắt nhìn quanh.
Trong lòng thầm thấy buồn cười, đi theo Lâm Hàn thời gian dài, bây giờ anh ta cũng học được thói quen thích chắp tay sau lưng của Lâm Hàn.
“Hửm?”
Ánh mắt Ngô Xuyên loé lên, sửng sốt khi nhìn thấy bóng lưng quen thuộc ở cách đó không xa.
“Anh Xuyên, chính là tên nhãi kia, nó rất khoẻ khiến xương cốt già nua của tôi đau muốn chết, lát nữa tôi sẽ cho người giết nó. Đúng là không biết sống chết, ngay cả tôi cũng dám động vào!”
Đạo diễn Lam chú ý thấy ánh mắt Ngô Xuyên rồi nhanh chóng nói.
Nhưng Ngô Xuyên lại không để ý tới đạo diễn Lam, mà bước nhanh về phía trước để xác nhận.
Vì cách xa, đèn đường hơi mờ.
“Ơ anh Xuyên, chuyện giết người nhỏ thôi ấy mà, không cần phiền đến anh đâu, anh cứ để thuộc hạ tôi làm là được”.
Đạo diễn Lam vội vàng đuổi theo, ông ta tưởng Ngô Xuyên định giúp mình.
Ngô Xuyên không thèm để ý đến ông ta, đến nơi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của người thanh niên trước mặt, anh ta lập tức sững sờ, mồ hôi túa ra sau lưng.