Hoàng Bạch Đào nói một cách chắc chắn, theo ông ta, Lâm Hàn làm thế cũng là điều đương nhiên.
Bởi vì cho dù Lâm Hàn nắm giữ thế lực của Vùng Xám ở Kim Lăng trong tay, nhưng trước mặt nhà họ Hoàng thì vẫn không chịu nổi một đòn.
Còn một điều nữa là Lâm Hàn đến đây một mình, từ đó có thể thấy cậu ta đã chịu thua!
"Thế nào, lựa chọn của cậu là?"
Thấy Lâm Hàn vẫn không nói gì, Hoàng Bạch Đào lạnh nhạt hỏi.
"Tôi từ chối", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
"Từ chối?"
Hoàng Bạch Đào sửng sốt: "Lâm Hàn! Cậu có biết mình làm cái gì không? Hoàng Liệt là trưởng lão Chấp Pháp đường của nhà họ Hoàng, dám đụng tới chúng tôi, cậu đã nghĩ tới hậu quả chưa?"
Lâm Hàn liếc nhìn Hoàng Bạch Đào, cười nhạt: "Hậu quả? Hoàng Liệt kia muốn giết tôi trước, kẻ giết người sớm muộn gì cũng sẽ bị giết thôi! Lẽ nào tôi phải ngoan ngoãn mặc cho gã ta giết? Không thể chống lại à?"
"Còn nhà họ Hoàng ông, nói thật, tôi cũng chẳng coi ra cái đinh gì".
"Đúng là nói khoác mà không biết ngượng".
Hoàng Bạch Đào nghe vậy sa sầm mặt mày: "Chàng trai à, trăng tròn rồi khuyết, nước đầy thì tràn, làm người vẫn nên khiêm tốn chút mới tốt".
"Bây giờ, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, giao hết thế lực Vùng Xám ở Kim Lăng ra, rồi ngoan ngoãn về Lư Châu chịu phạt với chúng tôi. Biết đâu, nhà họ Hoàng sẽ bằng lòng bỏ qua cho cậu".
Khi nói câu đó, giọng điệu Hoàng Bạch Đào bỗng nhiên xuất hiện sát khí.
Ông ta đã hơi mất kiên nhẫn.
Hoàng Bạch Đào tung hoành ngang dọc trong Vùng xám nhiều năm, bên ngoài trông ông ta văn vẻ lịch sự như người tri thức, nhưng thực ra, ông ta là một kẻ giết người máu lạnh, tay nhuộm đẫm máu.
Ban đầu, ông ta định đến Kim Lăng rồi trực tiếp giết chết Lâm Hàn, chứ không phải nói nhảm nhiều như giờ.
Nhưng Lâm Hàn vừa bước vào, Hoàng Bạch Đào thấy anh còn trẻ như vậy, nên mới nảy sinh suy nghĩ yêu thích người tài. Nếu Lâm Hàn thẳng thắn giao thế lực Vùng Xám ra, còn đi về Lư Châu nhận tội với ông ta, có lẽ Hoàng Bạch Đào sẽ bỏ qua cho đối phương.
Nhưng không ngờ, Lâm Hàn này lại kiêu ngạo như thế, vậy mà dám từ chối ông ta.
Cảm nhận được sát khí trên người Hoàng Bạch Đào, Lâm Hàn vẫn mặt không đổi sắc nói:
"Tôi cũng nói lần cuối, tôi từ chối. Thế lực ở Kim Lăng là tôi và các anh em dùng máu tươi và tính mạng đánh đổi, không thể nào chắp tay dâng tặng cho người khác được".
"Nếu thế, vậy thì chiến đi!"
Điểm giới hạn của Lâm Hàn là không giao ra thế lực ở Kim Lăng.
Hoàng Bạch Đào kia vừa hay chạm vào điểm giới hạn đó của anh.
Có điều, Lâm Hàn thầm cảm thấy khó hiểu, anh đến quán ăn ngồi chắc cả mười mấy phút, theo lý thì Trần Nam cũng phải dẫn người tới rồi chứ.
Nhưng đến giờ, ngay cả cái bóng cũng chẳng thấy đâu.
"Chiến? Người trẻ tuổi đúng là mấy chú nghé, không biết sự đáng sợ của cái chết! Nếu cậu có thể sống, vậy còn người nhà cậu thì sao?", Hoàng Bạch Đào cười lạnh, cách làm việc của ông ta rất tàn nhẫn, chỉ cần là kẻ địch thì sẽ giết sạch cả nhà đối phương.
Diệt cỏ không nhổ tận gốc, ắt sẽ lại đâm chồi nảy lộc!
"Nếu ông thật sự đụng tới người nhà tôi, vậy nhà họ Hoàng ông cũng sẽ mãi mãi biến mất trên thế giới này", Lâm Hàn bình tĩnh nói, nhưng trong mắt lại lóe lên sát khí.
"Giỏi, Lâm Hàn cậu can đảm đấy. Chỉ là thời buổi này không phải chỉ cần có can đảm là đi được xa đâu, còn phải xem cậu có mạng và biết thời biết thế hay không".
Hoàng Bạch Đào lại nói, lẽ ra với cái thái độ đó của Lâm Hàn thì ông ta đã ra tay từ lâu rồi.
Nhưng ông ta biết nhìn xa trông rộng, không vội nhất thời.
Nếu đã ra tay thì phải nắm chắc phần thắng!
Bỗng, điện thoại Hoàng Bạch Đào reo lên.
"Đã điều tra kỹ rồi ạ, gần đây không có mai phục nào hết, hẳn là chỉ có một mình cậu ta đến".
Hoàng Bạch Đào nhấn nghe, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói thô cuồng.
Thấy Hoàng Bạch Đào nhận điện thoại, chẳng biết tại sao, mí mắt Lâm Hàn lại giật liên hồi, trong lòng có linh cảm xấu.
Anh thầm buồn bực, tại sao Trần Nam còn chưa tới.
"Không ngờ, đại ca Vùng Xám Lâm Hàn lại kiêu căng ngạo mạn như vậy, thật sự dám đến đây một mình gặp mặt nhà họ Hoàng".
Hoàng Bạch Đào để điện thoại xuống, nhìn Lâm Hàn với ánh mắt tràn ngập chế giễu.
Ngay sau đó, ánh mắt ông ta chợt trở nên hung ác tàn nhẫn, cả người bùng nổ ra sát khí ngùn ngụt, nhiệt độ toàn bộ phòng ăn nháy mắt giảm xuống không độ.
Ánh mắt Lâm Hàn nhấp nháy, chợt hiểu Hoàng Bạch Đào sắp ra tay!
Ban nãy nói thế chỉ là đang thử để kéo dài thời gian, âm thầm cho người đi điều tra xem sau lưng anh có mai phục không.
Khi bọn họ điều tra được anh thật sự không mang ai theo cả, đương nhiên sẽ không bỏ qua cho anh rồi.
"Ra tay!"
Hoàng Bạch Đào hét.
Cửa phòng bật mở, hai gã đàn ông to con bịt mặt cầm súng xuất hiện.
Nhưng Lâm Hàn đã ra tay trước một bước.
Nếu Trần Nam không tới, anh chỉ có thể tự lực cánh sinh.
"Rầm!"
Lâm Hàn lật bàn, rồi ném cái ly trong tay về phía cây súng mà hai gã bịt mặt kia đang cầm.
Cùng lúc đó, anh cũng nhanh chóng chạy ra ngoài!
Đoàng!
Mấy gã Chấp Pháp đường của nhà họ Hoàng không chút do dự trực tiếp nổ súng bên trong quán ăn.
"Á á á!"
"Có người nổ súng!"
"Đánh nhau rồi!"
Một tiếng súng ấy lập tức làm cho vài vị khách hàng trong quán ăn hoảng sợ.
Sắc mặt bọn họ chợt thay đổi, rồi lao ra khỏi quán ăn.
"Người của Chấp Pháp đường - nhà họ Hoàng đều là kẻ điên sao!"
Lâm Hàn biết, nếu lùi lại thì chỉ có chết thôi, xông về phía trước may ra mới có một con đường sống.
Vì vậy, Lâm Hàn không chút do dự đẩy nhanh tốc độ như một bóng ma, anh chợt vọt tới trước mặt hai gã bịt mặt đang cầm súng chĩa vào người mình.
Hai gã kia lập tức trợn tròn mắt, bọn họ hoàn toàn không ngờ chàng trai nhìn ốm yếu văn vẻ như Lâm Hàn lại chọn cách đến gần vật lộn với mình.
Ở trong mắt bọn họ, Lâm Hàn quả thật là đang tự tìm đường chết.
Chỉ là tốc độ anh quá nhanh, bọn họ không kịp phản ứng lại.
Bốp!
Bốp!
Ngay sau đó, từng tiếng đấm mạnh lên thớ thịt trên cơ thể vang lên.
Nắm tay của Lâm Hàn đấm thẳng vào lồng ngực một gã bịt mặt.
Rắc!
Rắc!
Tiếng xương sườn bị đấm gãy vang lên, gã bịt mặt liên tục lùi về phía sau, phun ra một ngụm máu, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Một gã khác trợn to mắt, vô cùng hoảng sợ, không ngờ tên Lâm Hàn này đánh đấm lại giỏi như thế.
Theo gã, Lâm Hàn chẳng qua chỉ là một thanh niên tri thức ốm yếu.
Nhưng ở trước mặt anh, người của Chấp Pháp đường - nhà họ Hoàng lại không chịu nổi một đòn!
"Giết không tha! Khỏi cần để người sống!"
Hoàng Bạch Đào thấy chỉ tíc tắc Lâm Hàn đã đánh cho một gã đàn em của mình bị thương nặng, lập tức lạnh lùng nói.
Ông ta vừa nói xong!
Cạch!
Cạch!
Cạch!
Mấy cánh cửa vốn đóng kín của mấy căn phòng khác chợt mở ra.
Một đám đàn ông cao to vạm vỡ bước ra!
Tất cả đều bịt mặt, cả người toát ra khí thế rét lạnh.
Tổng cộng có hơn hai mươi người, trong tay họ ai cũng có súng!
Bọn họ đều là người của Chấp Pháp đường - nhà họ Hoàng, ban đầu đã được sắp xếp phục kích trong đây!
Hoàng Bạch Đào từ tỉnh Hoản đến Kim Lăng, sao có thể chỉ dẫn theo hai người?
Sắc mặt Lâm Hàn lập tức trở nên âm u.
Tình huống hiện tại khá nguy hiểm.
Hơn hai mươi người của Chấp Pháp đường - nhà họ Hoàng, ai nấy đều cầm súng, Lâm Hàn chỉ là người bình thường, muốn đối phó bọn họ, thật sự rất khó khăn.
"Trần Nam... Tại sao còn chưa tới nữa!"
Lâm Hàn thầm rủa một câu: "Tên này làm việc chẳng đáng tin gì hết, trở về mình phải đánh cho anh ta một trận mới được!"