Lúc này, hai tên thuộc hạ đã chuẩn bị xong, mượn được con dao găm từ bọn thuộc hạ của Mona, chuẩn bị làm theo những điều mà Hoàng Thiên sai khiến.
Vừa nhìn thấy cái khí thế này, Lâm Đông suýt chút bị doại cho sống dở chết dở. Từng đao từng đao mà đâm. Như vậy thì cũng quá là thảm hại rồi.
Tên thằng nhóc này còn chưa nói hai lời, thì hắn ta đã quỳ ở đó dùng hai tay tức tốc đào đất.
Tầng lớp đất bên trên cùng thì còn nói được, còn dễ bới hơn chút, nhưng càng đào xuống phía dưới, thì lớp đất càng một chắc chắn kiên cố, hai bên móng tay của Lâm Đồng đều đã bới đến nỗi toạc cả máu, thảm hại khôn cùng.
Tên thằng nhóc này đau đến nỗi than khóc phàn nàn nhưng lại không thể không tiếp tục đào.
Còn về tên Migfis đó tự nhận mình là thân phận đặc biệt, hắn quỳ trước nấm mồ nghiến răng chịu đựng, với một vẻ mặt cool ngầu như tia chớp.
Vũ Thanh sớm đã không dập được lửa, nhìn thấy tên Migfis còn dám phơi ra bộ mặt chết tiệt đấy, Vũ Thanh đã cướp lấy con dao găm trong tay một tên thuộc hạ, đâm một đao từ sau lưng Migfis!
“Ca...!”
Migfis kiêu lèn thảm thiết, suýt nữa thì nằm bò xuống mặt đất.
Nhưng giây phút này, thì Vũ Thanh lại rất có chừng mực, anh không đâm Migfis đến mức chí mạng chỉ là muốn cho tên khốn nạn này biết chút bài học.
Tuy rằng tha cho như vậy, nhưng tên Migfis cũng không chịu nổi được một đòn giáng xuống đến thế, bị đâm tới nỗi chết cũng không được sống cũng không xong.
“Bây giờ, mày đã nghe lời được chưa?”
Vũ Thanh cầm trên tay con dao găm, hỏi tên Migfis.
Bên trong ánh mắt của Migfis hiện ra một nỗi hoảng loạn sợ hãi, cuối cùng thì hắn cũng không dám nho nhe nửa lời, chỉ đành nghe lời gật đầu đồng ý.
“Còn không mau đào đất đi.”
Vũ Thanh nói lớn.
Tên Migfis rơm rớm nước mắt, học theo cách nghe lời của Lâm Đồng, bắt đầu đào bới đất.
Nhưng nghĩ mà nói, hai thằng cha này cũng có chút thảm. bại, những ngón tay cũng đã vì bới đất mà toạc máu trong vòng năm, sáu phút cũng không đào ra được bao nhiêu đất.