*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Hoàng Thiên, cậu còn muốn phạm tội phỉ báng sao? Ai đã làm gì chứ? Bản di chúc nằm trong tay cậu Từ Khôn, cậu có thể tự mình đọc đi!"
Ngô Đông Tường tức giận nâng cặp kính gọng vàng lên quát Hoàng Thiên.
"Mang bản sao của di chúc cho tôi xem."
Hoàng Thiên hét lên với Từ Khôn, sao đó buông lỏng tóc anh ta ra.
Từ Khôn có chút buồn bực, một lượm tóc cũng đã bị túm gãy rồi, lớn như vậy, anh ta chưa từng phải chịu thiệt thòi như thế.
Nhưng không có cách nào, anh ta đã cảm giác được uy lực Hoàng Thiên như thế nào, nhất định là người anh ta đánh không lại. "Được, được, được tôi sẽ cho người mang đến cho anh xem tận mắt, để cho anh tâm phục được chưa!"
Từ Khôn vô cùng oán hận, bước vào văn phòng của Lương Mạnh Bắc, lấy xấp tài liệu ra, đưa cho Hoàng Thiên.
Trong lòng Hoàng Thiên vẫn rất nặng nề, nếu di chúc này là thật, chính là nguyện vọng cuối cùng của cha.
Trong trường hợp đó là sự thật, Hoàng Thiên không muốn tranh nữa, nguyện vọng cuối cùng của cha, anh lựa chọn tôn trọng.
Với khả năng của chính mình, tạo ra một vùng trời mới, nó không hề khó khăn, anh vẫn còn trẻ, anh tự tin mình có thể làm ra một vùng trời mới.
Nhưng nếu di chúc của cha anh đã bị người ta động tay động chân qua, Hoàng Thiên sẽ không tha thứ cho kẻ có cái gan đó.
Nhìn kỹ di chúc, Hoàng Thiên không khỏi nhếch môi.
Đúng là không phải do cha tự tay viết, nét chữ của cha anh, anh vẫn còn nhớ rất rõ bởi vì hồi nhỏ thường thấy cha luyện thư pháp, nét chữ của cha như rồng như rắn, giống một bậc thầy về thư pháp.
Nhìn lại nét chữ trên bản di chúc này, tuy rằng rất gọn gàng, nét bút cũng rất đẹp nhưng lại giống chữ viết của phụ nữ và không có khí thế chút nào.
Và nét chữ quá ngay ngắn, rõ ràng không giống một người đang mắc bệnh hiểm nghèo sắp chết, chữ ký cũng không phải là bút tích của cha mà chỉ là một dấu tay màu đỏ.
"Ngô Đông Tường, tôi hỏi ông, đây là do cha tôi viết sao?"
Hoàng Thiên lắc bản di chúc trước mặt, hỏi Ngô Đông Tường.
Ngô Đông Tường dường như đã chuẩn bị từ lâu, cười nói với Hoàng Thiên: “Cha cậu hấp hối rồi, cầm bút cũng không nhấc lên nổi, thì tự mình viết sao được hả? Đây là chữ viết của bạn gái mới của cha anh là cô Từ Diễm Dung viết hộ"
"Viết hộ sao? Một di chúc cũng có thể viết hộ à?"
Hoàng Thiên chế nhạo.
"Đương nhiên, tôi với tư cách là một luật sư nổi tiếng, không biết nhiều bằng cậu sao? Ha ha, thời cổ xưa hoàng đế muốn lập di chúc chuyền ngôi không phải cũng nhờ đại thần viết hộ sao? Chuyện này thì có vấn đề gì chứ?"
"Hoàng Thiên, tôi biết cậu không phục, tôi rất hiểu tâm trạng của cậu, tuy nhiên, cậu không thể nghi ngờ tính xác thực của bản di chúc này được, không nói tới tính chuyên nghiệp của tôi! Là luật sư được nhận được sự tín nhiệm của nhiều người, chẳng lẽ giống như cậu nói động tay chân vào bản di chúc của cha cậu sao?"
"Cậu xem cho kỹ này, dưới di chúc có dấu vân tay của cha anh, phòng công chứng đã thu thập bằng dấu vân tay của cha anh rồi, có thể chắc chắn là cha anh ấn lên!"
Ngô Đông Tường ừm một tiếng, cố gắng thuyết phục Hoàng Thiên từ bỏ nghi ngờ.
Nhưng Hoàng Thiên sao có thể dễ bị lừa như vậy? Cha luôn cảm thấy có lỗi với anh, cho dù ông ấy có chiều chuộng Hoàng Minh Triết thế nào, cũng sẽ không hồ đồ đến mức giao hết của cải cho Hoàng Minh Triết được.
Hơn nữa, khi Hoàng Thiên đánh gãy chân Hoàng Minh Triết, chuẩn bị rời khỏi Hà Nội, Hoàng Văn Thành đích thân nói một câu: Nhà họ Hoàng của tôi đã có người nổi dỗi rồi.
Cha của anh đánh giá cao anh như thế, rất tán dương phương pháp quyết liệt và tấm lòng bao dung của Hoàng Thiên, không lấy mạng của Hoàng Minh Triết trong cơn tức giận mà ngược lại còn nghĩ đến máu mủ tình thâm.
Cha rất ngưỡng mộ anh, nên anh có lý do để tin rằng cha sẽ không bao giờ trao tài sản hàng nghìn tỷ đồng của mình cho Hoàng Minh Triết, một kẻ ăn chơi xa đọa.
Hơn nữa người viết lại chính là chị gái của Từ Khôn là Từ Diễm Dung, mà không có bút tích của cha trên di chúc, tất cả những điều này đều quá đáng nghi.
Còn về dấu tay, dù cha có nhắm mắt nhưng ngón tay vẫn còn thì người khác rất dễ ấn vào dấu tay của cha.
"Luật sư Tường, dấu tay thì có thể tượng trưng cho điều gì chứ? Sau khi ông ấy qua đời, nếu kẻ có mưu đồ chiếm đoạt tài sản, dùng ngón tay của ông Thành ấn vào thì sao? Không có chữ ký của ông Thành cha của cậu chủ tôi thì di chúc này không hợp lệ!"
Lưu Nguyệt Hoa lúc này lớn tiếng nói với Ngô Đông Tường.
Ngô Đông Tường trừng mắt nhìn Lưu Nguyệt Hoa, giễu cợt: "Cô gái nhỏ, cô đều là suy luận đoán mò, pháp luật là nói về chứng cứ, cô không được nói lung tung đầu" "Tôi không biết ông hoạt động ở Hà Nội như thế nào, nhưng cậu chủ của tôi nhất định sẽ tìm ra, tốt hơn hết là như ông đã nói, di chúc này không sai đấy!"
Lưu Nguyệt Hoa nói.
Ngô Đông Tường nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ cô gái này lời nói rất lanh lợi, miệng lưỡi sắc bén, lời nói này của cô ta như một nhát dao chí mạng.
Ngô Đông Tường đầy mưu mô đè nén lửa giận, ông ta biết nếu tức giận có thể sẽ để lộ ra chân tướng, như vậy sẽ rất bị động.
"Haha, nếu có gì nghi ngờ, cậu chủ Thiên có quyền điều tra, nhưng tôi đang hành động theo quy tắc, và cậu có thể kiểm tra tùy thích. Hiện tại, mong cậu chủ Thiên hợp tác đưa số cổ phần ở hoàn vũ quốc tế ra đây”
Ngô Đông Tường bật cười, nhìn Hoàng Thiên rồi nói.
"Xem ra ông còn vội hơn ai hết, Hoàng Minh Triết hứa cho ông bao nhiêu tiền vậy?"
Lưu Nguyệt Hoa lớn tiếng nói.
"Cô bé, nếu cô lại nói chuyện với tôi như thế này, tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng đó"
Vẻ mặt Ngô Đông Tường tức giận nói với Lưu Nguyệt Hoa.
"Luật sư Tường, đừng nôn nóng, trong vòng một tuần, tôi sẽ chuyển giao quyền sở hữu của Quốc tế Hoàn Vũ cho Hoàng Minh Triết"
Hoàng Thiên bình tĩnh nói.
Tuy lời nói nghe rất chói tai, nhưng Ngô Đông Tường vẫn rất hào hứng, lần này ông ta đến thành phố Bắc Ninh theo lệnh của Hoàng Minh Triết với mục đích là lấy cổ phần của Hoàng Thiên trong Quốc tế Hoàn Vũ.
Đây là công ty tập đoàn có giá trị thị trường hàng chục tỷ, Hoàng Minh Triết không cam lòng để Hoàng Thiên làm chủ.
Cũng có thể nói, Hoàng Minh Triết có ý định làm cho Hoàng Thiên mất hết tất cả, trở thành kẻ ăn hại.
"Được rồi, cậu chủ Hoàng Thiên, tôi sẽ cho cậu một tuần, nếu cậu không giao cổ phần đó ra theo như thỏa thuận, chúng tôi sẽ kiện cậu ra tòa"
Ngô Đông Tường nói.
Hoàng Thiên không thèm quan tâm Ngô Đông Tường, anh nhìn Lưu Nguyệt Hoa, nói với cô ta: "Nguyệt Hoa, cô còn muốn ở lại Quốc tế Hoàn Vũ làm không?"
"Không, cậu chủ, Lương Mạnh Bắc đã trở nên như thế này, tôi không thể làm việc dưới quyền Hoàng Minh Triết được."
Lưu Nguyệt Hoa nói với Hoàng Thiên.
"Ừm, cô có thể đi với tôi trước, khi tôi giải quyết xong chuyện này, cô sẽ là chủ tịch của Quốc tế Hoàn Vũ."
Hoàng Thiên bình tĩnh nói.
Chuyện này!
Lưu Nguyệt Hoa nghe vậy thì há hốc mồm.
Cô thực sự băn khoăn không biết có phải mình nghe nhầm không, nhưng cậu chủ đã hứa sẽ biến cô trở thành chủ tịch của Quốc tế Hoàn vũ?
Nên biết là, cô chỉ là trợ lý của chủ tịch, lại còn trẻ như vậy, sao có thể gánh vác trọng trách lớn thế này?
"Cậu chủ, tôi làm sao có khả năng này? Tôi, tôi cũng không có khả năng đó."
Lưu Nguyệt Hoa kinh ngạc nhìn Hoàng Thiên, đỏ mặt nói.
Hoàng Thiên chỉ dịu dàng nhìn cô ấy, thật ra Hoàng Thiên cũng không có nói gì tùy tiện, anh biết Lưu Nguyệt Hoa là trợ lý dưới trướng Lương Mạnh Bắc, mấy năm gần đây rất có năng lực làm việc.
Bỗng nhiên Ngô Đông Tường có chút sợ sệt, không dám nhìn thẳng Hoàng Thiên lần nữa.
Ông ta phát hiện Hoàng Thiên không hề đe dọa ông ta, nếu lại chọc giận Hoàng Thiên, hậu quả thật thảm.
"Đi thôi Nguyệt Hoa"
Hoàng Thiên gọi Lưu Nguyệt Hoa.
"Dạ vâng!" Lưu Nguyệt Hoa đồng ý, theo sau Hoàng Thiên, ra khỏi tòa nhà Quốc tế Hoàn Vũ. Sau khi ra ngoài, Lưu Nguyệt Hoa hỏi: "Cậu chủ, tiếp theo anh định làm gì?"