Người đàn ông trung niên và người thanh niên kia nhìn thấy Hứa Mỹ Tâm thê thảm như vậy, bọn họ đều ngạc nhiên và giận dữ.
Hoàng Thiên cũng như thế, nhìn thấy bụng của Hứa Mỹ Tâm bị đâm chảy máu rất nhiều, anh cũng rất kinh ngạc và giận dữ.
Trước đây dù cho có ấn tượng không tốt đối với Hứa Mỹ Tâm, nhưng tiếp xúc một khoảng thời gian, hình tượng của Hứa Mỹ Tâm trong lòng Hoàng Thiên đã thay đổi không ít.
Đặc biệt là sau khi khoảng thời gian Lâm Ngọc An bị trúng bùa ngải, Hứa Mỹ Tâm một bước không đi một ly không rời một bước chăm sóc tận tình cho Lâm Ngọc An, càng khiến cho Hoàng Thiên ghi nhớ cái ơn này.
Nhìn thấy Hứa Mỹ Tâm bị đánh đến mặt mũi sưng tấy lên, bụng còn bị kéo đâm vào, Hoàng Thiên thật sự tức giận!
“Hoàng Thiên, tôi... Có phải tôi sắp chết rồi không...?”
Hứa Mỹ Tâm ngã vào lòng của Hoàng Thiên, ánh mắt cô dịu dàng, nhẹ nhàng hỏi Hoàng Thiên.
Giây phút này, cuối cùng Hoàng Thiên có thể khẳng định được, Hứa Mỹ Tâm thật sự đã thích anh rồi.
Chuyện này đối với anh mà nói, là một chuyện rất phiền phức, nhưng bây giờ không lo được nhiều như thế nữa rồi, Hứa Mỹ Tâm có thể vượt qua ải này hay không còn chưa biết được.
"Cô sẽ không chết đâu, để tôi gọi xe cấp cứu cho cô” Hoàng Thiên nói rồi, bảo người đàn ông trung niên kia mau gọi xe cấp cứu.
Người đàn ông trung niên này chính là cha của Hứa Mỹ Tâm, Hứa Chỉnh Đạt.
Còn người thanh niên kia chính là em trai của Hứa Mỹ Tâm, Hứa Hạo Thành.
Sở dĩ bọn họ ở cùng Hoàng Thiên lại còn đến kịp thời như vậy, là bởi vì Hứa Mỹ Tâm đã rất lâu không về nhà, Hứa Chỉnh Đạt không yên tâm con gái, đã đi tìm Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An.
Hứa Chỉnh Đạt đoán được con gái đi gặp chị em tốt của mình là Lâm Ngọc An, cũng vừa hay ông ta cùng tìm đến nhà của Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An, cho nên đã dẫn theo Hứa Hạo Thành đích thân đến tận cửa.
Vừa lúc Hoàng Thiên đang định đi ra ngoài, đi tìm kiếm Hứa Mỹ Tâm, có thể nói Hứa Chỉnh Đạt và Hứa Hạo Thành đến rất đúng lúc.
Hoàng Thiên nói cho Hửa Chính Đạt biết là Hứa Mỹ Tâm đã xảy ra chuyện rồi, trong lúc Hứa Chỉnh Đạt sốt ruột, mới nghĩ đến trên tay của Hứa Mỹ Tâm có đeo chiếc đồng hồ vận động có định vị, thời gian cấp bách nên đã dùng định vị để tìm kiếm mới biết được tung tích của Hứa Mỹ Tâm.
Hoàng Thiên lái xe, dẫn theo Hứa Chỉnh Đạt và Hứa Hạo Thành, chạy với tốc độ nhanh nhất để đến đây.
Không thể nào ngờ được, vừa mới đến đây, đã chứng kiến cảnh mạng sống của Hứa Mỹ Tâm nguy kịch.
Sau khi Hứa Chỉnh Đạt gọi điện thoại kêu xe cấp cứu, thì ông ta cũng đồng thời không thể kiềm chế ngọn lửa giận dữ của mình. nữa rồi.
Đừng thấy ở trước mặt Hoàng Thiên, Hứa Chính Đạt bị đánh bầm dập, nhưng dù sao Hữa Chính Đạt cũng là chủ tịch, có tiền có quyền, hiện giờ ông ta tương đối căm phẫn.
"Ai dám đâm bị thương con gái của tao?”
Hứa Chỉnh Đạt tức giận hét ầm lên.
Tuy là giọng điệu rất hùng hổ, nhưng đối với Chu Viễn Tân mà nói, lại chẳng đáng là gì.
“Ha ha ông hét cái con ông đó? Giống như tiếng lừa kêu vậy”
Chu Viễn Tân cười lạnh lùng một trận, khinh thường trừng mắt nhìn Hứa Chỉnh Đạt.
Cũng đúng thôi, Chu Viễn Tân không hề biết thân phận thật sự của Hứa Chính Đạt, nếu như biết gia tài của Hứa Chính Đạt có cả ngàn tỷ, lại là chủ tịch, chỉ sợ Chu Viễn Tân anh ta không dám khinh thường Hứa Chỉnh Đạt.
Bọn người Chu Viễn Phi đâu dám đắc ý, bởi vì Hoàng Thiên cũng đang có mặt ở đây, bọn họ vẫn rất khiếp sợ Hoàng Thiên. Lúc này Chu Viễn Phi mới kéo kéo Chu Viễn Tân, ý nói Chu Viễn Tân đừng đắc ý quá, Hoàng Thiên đang ở đây.
Chỉ có điều Chu Viễn Tân đầu xem Hoàng Thiên ra gì, Chu Viễn Tân vốn dĩ chưa bao giờ gặp qua Hoàng Thiên, dù cho có nhận ra Hoàng Thiên, anh ta cũng sẽ không xem Hoàng Thiên ra gì.
“Ha ha, em trai không cần lo lắng, bọn họ đến bao nhiêu người cũng vô dụng thôi, giao cho anh, anh sẽ xử lý hết!”.
Chu Viễn Tân sau khi cười đắc ý một trận, rồi nói ra những lời kiêu ngạo đó xong, anh ta sải bước đi đến trước mặt của Hứa Chính Đạt.
“Vừa rồi tôi nghe ông gọi con nhỏ đó là con gái hả? Vậy ông là cha của con đó đúng không?” Chu Viễn Tân chỉ vào người con gái ngất xỉu trong lòng của Hoàng Thiên, rất hống hách hỏi Hứa Chỉnh Đạt.
Hứa Chỉnh Đạt tức đến muốn xì khói, trong lòng nghĩ cái tên cặn bã xã hội này, con gái tạo thành ra như vậy rồi, con mẹ mày còn cười vui vẻ thế hả?
“Tao hỏi lại một lần nữa, con gái tạo là do ai đâm bị thương? Còn mặt nó là do ai đánh?”
Hứa Chính Đạt siết chặt nắm đấm trong tay, hung dữ hét lên.
“Ha ha là em trai tôi đánh đó, còn về vết đâm trên bụng của con gái ông, là do tự con đó ngã xuống đâm trúng cây keo dưới đất, cái này không trách ai được hết”
Chu Viễn Tân trêu tức người khác ha ha cười một trận, cách diễn đạt như không thèm quan tâm.
“Thằng nào là em trai mày?”.
Gương mặt của Hửa Chính Đạt giận dữ hỏi Chu Viễn Tân.
“Đây chính là em trai tôi, làm sao nào, có tôi ở đây, ông còn dám làm gì em trai tôi hả?”
Bộ dạng của Chu Viễn Tân đầy thách thức, ngón tay anh ta chỉ vào Chu Viễn Phi đang đứng sau lưng, rồi nói với Hứa Chỉnh Đạt. Hứa Chỉnh Đạt tức muốn nổ banh ruột gan, hung tợn liếc nhìn Chu Viễn Phi.
Khiến cho Chu Viễn Phi vô cùng sợ hãi, con người nếu như tức giận đến cực điểm, đúng thật trông rất đáng sợ, Hứa Chính Đạt lúc này chính là cho người ta thấy bộ dạng như thế đó, quả nhiên Chu Viễn Phi bị dọa đến sợ hãi, giống như sắp bị giết đến nơi vậy.
"Con mẹ ông, ông còn dám ra tay với em trai tôi hả? Chu Viễn Tân chửi mắng, sau đó đưa chân lên tính đá vào sau lưng của Hứa Chính Đạt.
Binh!
"Ôi!”
Hứa Chỉnh Đạt một chút phòng bị cũng không có, một lòng muốn đưa Chu Viễn Phi vào chỗ chết, thế là chịu oan một cú đá của Chu Viễn Tân.
Bình bịch một tiếng, Hứa Chỉnh Đạt bị đá ngã xuống đất, sau lưng bị Chu Viễn Tân đạp lên.
“Ha ha ha, chỉ chút bản lĩnh mà còn muốn thay mặt con gái báo thù sao?”
Chu Viễn Tân ha ha cười lạnh lùng, lòng tràn đầy tự tin. "Cái thằng khốn kiếp này, mày đi chết đi!”
Hứa Hạo Thành lớn tiếng mắng chửi, sau đó nhấc người bay lên nhanh như chớp tung một cước, nhắm thẳng vào eo của Chu Viễn Tân.
"Ôi á!”.
Chu Viễn Tân bị đá và ngã xuống đất, hai chiếc răng bị đá văng ra, và khuôn mặt của anh ta ngay lập tức sưng lên.
Hơn thế, Hứa Hạo Thành có thể mở trường dạy võ, và trong nhiều năm qua lại có luyện qua Muay Thái.
Chu Viễn Tân sau khi cười đắc ý một trận, rồi nói ra những lời kiêu ngạo đó xong, anh ta sải bước đi đến trước mặt của Hứa Chính Đạt.
“Vừa rồi tôi nghe ông gọi con nhỏ đó là con gái hả? Vậy ông là cha của con đó đúng không?” Chu Viễn Tân chỉ vào người con gái ngất xỉu trong lòng của Hoàng Thiên, rất hống hách hỏi Hứa Chỉnh Đạt.
Hứa Chỉnh Đạt tức đến muốn xì khói, trong lòng nghĩ cái tên cặn bã xã hội này, con gái tạo thành ra như vậy rồi, con mẹ mày còn cười vui vẻ thế hả?
“Tao hỏi lại một lần nữa, con gái tạo là do ai đâm bị thương? Còn mặt nó là do ai đánh?”
Hứa Chính Đạt siết chặt nắm đấm trong tay, hung dữ hét lên.
“Ha ha là em trai tôi đánh đó, còn về vết đâm trên bụng của con gái ông, là do tự con đó ngã xuống đâm trúng cây keo dưới đất, cái này không trách ai được hết”
Chu Viễn Tân trêu tức người khác ha ha cười một trận, cách diễn đạt như không thèm quan tâm.
“Thằng nào là em trai mày?”.
Gương mặt của Hửa Chính Đạt giận dữ hỏi Chu Viễn Tân.
“Đây chính là em trai tôi, làm sao nào, có tôi ở đây, ông còn dám làm gì em trai tôi hả?”
Bộ dạng của Chu Viễn Tân đầy thách thức, ngón tay anh ta chỉ vào Chu Viễn Phi đang đứng sau lưng, rồi nói với Hứa Chỉnh Đạt. Hứa Chỉnh Đạt tức muốn nổ banh ruột gan, hung tợn liếc nhìn Chu Viễn Phi.
Khiến cho Chu Viễn Phi vô cùng sợ hãi, con người nếu như tức giận đến cực điểm, đúng thật trông rất đáng sợ, Hứa Chính Đạt lúc này chính là cho người ta thấy bộ dạng như thế đó, quả nhiên Chu Viễn Phi bị dọa đến sợ hãi, giống như sắp bị giết đến nơi vậy.
"Con mẹ ông, ông còn dám ra tay với em trai tôi hả? Chu Viễn Tân chửi mắng, sau đó đưa chân lên tính đá vào sau lưng của Hứa Chính Đạt.
Binh!
"Ôi!”
Hứa Chỉnh Đạt một chút phòng bị cũng không có, một lòng muốn đưa Chu Viễn Phi vào chỗ chết, thế là chịu oan một cú đá của Chu Viễn Tân.
Bình bịch một tiếng, Hứa Chỉnh Đạt bị đá ngã xuống đất, sau lưng bị Chu Viễn Tân đạp lên.
“Ha ha ha, chỉ chút bản lĩnh mà còn muốn thay mặt con gái báo thù sao?”
Chu Viễn Tân ha ha cười lạnh lùng, lòng tràn đầy tự tin. "Cái thằng khốn kiếp này, mày đi chết đi!”
Hứa Hạo Thành lớn tiếng mắng chửi, sau đó nhấc người bay lên nhanh như chớp tung một cước, nhắm thẳng vào eo của Chu Viễn Tân.
"Ôi á!”.
Chu Viễn Tân bị đá và ngã xuống đất, hai chiếc răng bị đá văng ra, và khuôn mặt của anh ta ngay lập tức sưng lên.
Hơn thế, Hứa Hạo Thành có thể mở trường dạy võ, và trong nhiều năm qua lại có luyện qua Muay Thái.
Mặc dù trước mặt Hoàng Thiên yếu ớt như một tên cặn bã, nhưng trước mặt người thường cậu ta vẫn rất mạnh mẽ.
Cộng thêm Chu Viễn Tân không hề phòng thủ, nên bị Hứa Hạo Thành đã đến bị thương không nhẹ.
"Thằng nhóc con, mày cũng có bản lĩnh đó, nhưng *** con mẹ mày tìm chết hả?”
Chu Viễn Tân vừa xấu hổ vừa tức giận, đứng lên chửi rủa, sau đó đánh nhau với Hứa Hạo Thành.
Hoàng Thiên đang chăm sóc Hứa Mỹ Tâm, anh xé một mảnh vải trên quần áo của mình rồi băng lại vết thương cho Hứa Mỹ Tâm, anh giờ không có tâm trạng để đánh nhau với người khác.
Đối với Hứa Mỹ Tâm, Hoàng Thiên vẫn rất quan tâm, cũng không muốn nhìn thấy cô xảy ra chuyện. truyện xuyên nhanh
Rốt cuộc, chuyện này cũng bắt vì Hoàng Thiên, mà đã liên lụy đến Hứa Mỹ Tâm.
Còn lúc này Hứa Hạo Thành đã đánh Chu Viễn Tân thành một con chó, Chu Viễn Tân không ở trước mặt Hứa Hạo Thành cơ bản là không có khả năng đánh trả.
Mặc dù Tô Chiến và Chu Viễn Phi sợ Hoàng Thiên, nhưng lần này, họ không thể nhìn Chu Viễn Tân bị đánh bại được tất cả đều lao vào giúp đỡ.
Hứa Hạo Thành một mình chấp ba người, thật cũng có chút tốn sức, lúc này Hửa Chính Đạt cũng tham gia vào đánh nhau.
Một chủ tịch uy nghiêm thực sự đã đánh nhau với người khác, ngay cả Hứa Chỉnh Đạt cũng không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có một ngày như vậy.
Trận chiến diễn ra ác liệt, hai cha con hai đầu ba nhưng lại có thể đánh ngang sức với đối thủ.
Hoàng Thiên nhìn thấy cảnh này mà không nói nên lời, nhưng anh không yên tâm mà đặt Hứa Mỹ Tâm xuống đất, anh chỉ có thể đợi xe cấp cứu đến rồi mới đi dọn dẹp sạch sẽ nhóm người Chu Viễn Phi, dù sao những thứ cặn bã này cũng không thoát được.
Nhưng vào lúc này, Hoàng Thiên lại nghe thấy tiếng gió quỷ dị từ sau đầu truyền đến!
Có người hét lên: “Hoàng Thiên, mày đi chết đi!”