*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong tình hình căng thẳng đó, mười vệ sĩ mặc âu phục vây quanh Hoàng Thiên, nhưng không một ai dám hành động.
Tên vệ sĩ hung ác lên tiếng lúc nãy đảo mắt vòng quanh, cũng không dám làm liêu.
Nếu bọn họ tùy tiện xông lên cứu Tân Quốc Long, ngộ nhỡ Hoàng Thiên thật sự bẻ gãy cổ Tân Quốc Long, thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Mặc dù có tâm muốn qua cứu người, nhưng gã không thể nhận lấy hậu quả này được.
"Hoàng Thiên, mày thả ông chủ của chúng tao ra đit" Tên vị sĩ hung hăng quát lớn với Hoàng Thiên.
"Câm miệng!" Hoàng Thiên tức giận nhìn tên vệ sĩ hung ác này, trong ánh mắt lộ vẻ lạnh lẽo, làm cho những người sau lưng đều cảm thấy rét run.
Chuyện này...
Tên vệ sĩ hung ác hơi ngẩn người, chớp mắt vài lân, không dám lên tiếng nữa.
Gã cũng phát hiện ra ánh mắt của Hoàng Thiên thật sự rất đáng sợ, có vẻ giận dữ.
Có lẽ Hoàng Thiên này không đơn giản chỉ là cậu ấm con nhà giàu, mà giống như một nhân vật đi ra trong cuộc chém giết sinh tử.
Trong lòng tên vệ sĩ hung ác thâm nghĩ như thế, gã đã không còn khinh thường Hoàng Thiên nữa.
Dù sao gã cũng là người chém chém giết giết, đối với người mạnh thật sự có bản lĩnh, gã vẫn có thể nhìn ra được.
Hoàng Thiên có bản lĩnh như thế là điều gã không ngờ tới.
Không chỉ riêng tên vệ sĩ hung ác này mới cảm nhận được sự mạnh mẽ của Hoàng Thiên, mà những người khác ai cũng đều cảm nhận được.
Dường như nhiệt độ trong phòng cũng hạ xuống mấy độ, đều do do sự lạnh lẽo trên người Hoàng Thiên phát ra, khiến cho bọn họ nổi da gà.
Tần Quốc Long ở gân Hoàng Thiên nhất, ông ta có thể cảm nhận được cái chết đang