*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tôi đến tìm người.”
Hoàng Thiên rất tùy ý đáp.
Quản lý nhìn Hoàng Thiên, anh ta cười hỏi: “Xin hỏi quý ngài đây, anh có phải là ngài Hoàng Thiên không ạ?”
Hoàng Thiên nghe vậy thì hơi ngơ ngác, thật không ngờ, người quản lý này lại biết tên mình là gì.
Nhưng khi nghĩ lại, Hoàng Thiên đã hiểu ra, nhất định là cha của Hứa Mỹ Tâm đã tới đây, rồi nói với người quản lý sảnh đợi chờ đón anh: “Đúng vậy, đó là người mà tôi đang tìm.
Ông ta bảo anh ở đây đón tôi đúng không?”
Hoàng Thiên nhàn nhạt cười.
Người quản lý trong lòng sửng sốt một hồi, anh ta phát hiện Hoàng Thiên quá mức bình tĩnh rồi đó, tổng giám đốc Đạt đã muốn trừng trị anh ta, anh ta còn dám một mình đến đây? Mà đến một mình thì thôi cũng kệ đi, lại còn không có chút sợ hãi nào, gan của anh ta thật không nhỏ! Người quản lý nhìn Hoàng Thiên, thực lòng kính trọng anh vô cùng.
Anh ta đã biết, Hứa Chính Đạt muốn trừng trị người tên Hoàng Thiên này, quản lý có thể nhìn ra được điều đó, bởi vì khuôn mặt của Hứa Chính Đạt đầy sự hung ác khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.
“Ngài Hoàng Thiên, anh cẩn thận một chút, tổng giám đốc Đạt đang ở phòng 808 trên tầng hai.”
Quản lý không dám nói thêm gì, chỉ có lòng tốt nhắc nhở Hoàng Thiên cẩn thận một chút.
Cũng chỉ vì không dám đắc tội với Hứa Chính Đạt, nếu không, người quản lý này đã gọi cảnh sát rồi.
Nhưng vẫn chưa đến mức phải gọi cảnh sát, nếu mọi việc đi quá xa, người quản lý chắc chắn sẽ gọi cảnh sát.
Hoàng Thiên không nói gì, anh rảo bước lên lầu hai, tìm được căn phòng.
Lúc này, trước cửa căn phòng, có hai nam thanh niên đeo kính đen đang đứng canh gác.
Vừa nhìn thấy Hoàng Thiên đi tới, hai nam thanh niên đeo kính đen cảnh giác thoáng liếc nhìn Hoàng Thiên, nói: “Đừng quanh quẩn ở đây, tránh ra chỗ khác đi.”
Hoàng Thiên vừa nhìn thấy tình hình này, không khỏi cảm thấy rất buôn cười.
Thầm nghĩ trong lòng rằng cha của Hứa Mỹ Tâm khá có khả năng giả thành bê con cần được bảo vệ, còn cho hai thuộc hạ của mình đứng bên ngoài phòng, bộ dạng này là ông ta đang ra oai rồi.
Hơn nữa hai tên thuộc hạ này cũng thật ngông cuồng, lại còn đuổi người nữa chứ, thật sự xem tổng giám đốc Đạt bọn họ thành nhân vật lớn nào thế? “Tổng giám đốc Đạt đang ở trong phòng đúng không?”
Hoàng Thiên hỏi hai người thanh niên đeo kính đen.