*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lã Việt nhìn ông chủ khách sạn đang đi tới, vẻ mặt ông ta có chút trâm xuống.
Ở thành phố Bắc Ninh này, phàm là người có chút thế lực, có ai mà Lã Việt không quen biết? Ông chủ khách sạn này này tên là Đặng Minh Tuấn, cũng là người đã lăn lộn nhiều năm ở thành phố Bắc Ninh, Lã Việt có biết ông già này.
“Đặng Minh Tuấn, trong khách sạn của ông đúng là nhiêu nhân tài nha.”
Lã Việt hơi tức giận nhìn Đặng Minh Tuấn.
Đặng Minh Tuấn thấy Lã Việt có vẻ không vui, trái tim muốn lòi lên tận cổ họng.
Điểm quan trọng chính là không thể trêu chọc vào Lã Việt được, nếu để vị ông bốn Việt này không vui, Đặng Minh Tuấn ông ta sẽ xui xẻo.
“Ông bốn Việt, anh nói như vậy là có ý gì?”
Đặng Minh Tuấn không hiểu hỏi Lã Việt, sau đó móc bao thuốc ra mời Lã Việt một điếu.
Lã Việt không nhận thuốc, chỉ vào quản lý Từ nói: “Quản lý khách sạn này của ông rất trâu bò nha, thế mà còn muốn cho bảo vệ đánh tôi cùng cậu Thiên, đây đều là do ông dạy sao?”
Điều này! Trong lòng Đặng Minh Tuấn lập tức lộp bộp, ông ta biết chuyện đêm nay đã bị làm thành lớn chuyện.
Đến cả cậu Thiên cũng tới? Từ trước đến nay ông ta từng nghe nói có một vị cậu Thiên, nhưng mà cho tới tận bây giờ ông ta vẫn chưa từng được gặp mặt.
“Ông bốn Việt, cậu Thiên cũng tới đây nữa sao? Đó là vị nào vậy?”
Đặng Minh Tuấn khẩn trương hỏi Lã Việt, sau đó nhìn xung quanh một chút.
“Vị này chính là cậu Thiên.”
Lã Việt chỉ vào Hoàng Thiên, giới thiệu với Đặng Minh Tuấn.
Dù sao Đặng Minh Tuấn cũng là người luôn rõ ràng mọi chuyện, Lã Việt cũng từn gặp ông ta vài lần, cho nên cũng không làm khó Đặng Minh Tuấn quá.