*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe được âm thanh này, Vũ Thanh cho rằng Hoàng Thiên đã xuống tay rồi, anh ta không thể không nhăn mặt.
Đối Vũ Thanh mà nói, Điếu Công hiện tại không thể chết được.
Rốt cuộc thì lão già này cùng với đoàn ky sĩ Thánh Đường có liên quan gì, giữ lại ông ta cũng có tác dụng.
Phượng Đen cũng cho rằng Điếu Công nhất định chết chắc rồi, lúc này trong lòng của cô ta không thể nói lên đây là mùi vị gì.
Tuy rằng Điếu Công vừa rồi không phải là người, nhưng dù sao ông ta đối với cô ta cũng là sư phụ, cô ta vẫn không hi vọng là Điếu Công chết.
"Cậu chủ Thiên, anh, anh đã giết chết sư phụ của tôi rồi ư?" Phượng Đen không kiềm được hét to lên.
"Lẽ nào cô không muốn lão tử này chết hay sao?" Hoàng Thiên cười lạnh hỏi Phượng Đen.
Phượng Đen lắc đầu, cô ta có chút không dám đối mặt với Hoàng Thiên, quay đầu sang một bên.
"Khụ khụ Lúc này Điếu Công ho khan một tiếng, Hoàng Thiên mới thả lỏng chân ra một chút, để ông ta thở.
Nhìn thấy Điếu Công vẫn chưa chết, Vũ Thanh và Phượng Đen đều thở phào nhẹ nhõm.
Tất nhiên là Hoàng Thiên không thể nào mà giết Điếu Công vào lúc này được, bởi lão già này vẫn còn có một chút hữu dụng.
Đoàn ky sĩ Thánh Đường, là một tổ chức nước ngoài.
Cũng chẳng thể biết được lai lịch thật sự như thế nào.
Điếu Công chính là một trong những thành viên của tổ chức này, nếu như ông ta chết thì nói không chừng những người của tổ chức này sẽ tìm đến Việt Nam.
Tuy rằng Hoàng Thiên không muốn khiêu khích đoàn ky sĩ Thánh Đường, nhưng tổ chức này rất có thể tìm đến Hoàng Thiên gây khó dễ, Hoàng Thiên không thể không cân nhắc được.
“Hoàng Thiên, mày, mày thật sự muốn giết tao sao?" Vừa rồi suýt chút nữa là đã chết, Điếu Công hiện tại đã hoàn toàn mất hết sức lực, dè chừng hỏi Hoàng Thiên.
"Giết chết ông chỉ giống như việc giãm chết một con kiến, nếu tôi đã muốn giết chết ông thì ông hiện tại đã chẳng còn ở đây nữa đâu."
Hoàng Thiên hừ lạnh một tiếng.
Điếu Công mặc dù trong lòng rất hận Hoàng Thiên, nhưng lại chẳng dám nói ra, cứ như vậy nằm như một con chó chết.
"Phượng Đen, cô định như thế nào?" Hoàng Thiên lúc này nhìn về phía Phượng Đen, ôn nhu nói.
Phượng Đen đã không còn thù hận Hoàng Thiên nữa rồi, lúc cô ta bị Điếu Công