*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Được thôi Hoàng Thiên, chúng ta gặp mặt cụ thể ở đâu?" Bạch Anh Dũng hỏi.
"Ông đợi điện thoại của tôi."
Hoàng Thiên nói xong ngay lập tức tắt máy của Bạch Anh Dũng.
Ném điện thoại di động cho Bạch Kiệt, Hoàng Thiên lạnh lùng nói: "Thằng nhóc, còn đi được không?”
Bạch Kiệt thầm mắng trong bụng.
Xương sườn đã gãy mất hai cái rồi, đi đường thế mẹ nào được? "Mẹ kiếp, anh đạp gãy cả xương sườn của tôi rồi, tôi còn đi kiểu gì được?" Bạch Kiệt tức tối mắng.
Bạch Kiệt trong phút tức giận nhất thời lại không để tâm, sự hung hăng thường có hàng ngày lại phô bày ra.
Thế mà lại dám hùng hổ với Hoàng Thiên.
Độp! Hoàng Thiên không hề nhường Bạch Kiệt tí nào, tát ngay một cái lên gương mặt của tên khốn này.
Bạch Kiệt bị đánh tới mức gào lên một tiếng.
Miệng bị đánh lệch đi rồi.
"Nói chuyện với tôi thì văn minh chút, biết chưa?" Hoàng Thiên vỗ mặt Bạch Kiệt, hỏi cậu ta.
Bạch Kiệt lần này đã hiểu rõ Hoàng Thiên rồi, gật đầu thật mạnh không dám phách lối nữa.
"Cậu Thiên, chúng ta tới đâu chờ Bạch Anh Dũng?" Lúc này là Tiểu Châu nói chuyện, hỏi Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nghĩ một lát, bây giờ bên cạnh chỉ đưa theo đám năm người Tiểu Chu, nhưng mà lúc Bạch Anh Dũng kia tới mang theo thực lực thế nào thì còn chưa rõ lắm.
Vì vậy cũng không thể sơ suất quá, Hoàng Thiên quyết định cứ tìm chỗ có thể nấp, lỡ đâu có sơ xuất gì cũng có một đường lui đẹp.
"Bạch Kiệt, gần đây có núi rừng gì không?”
Hoàng Thiên hỏi Bạch Kiệt.
Bạch Kiệt đã ngoan ngoãn hơn nhiều.
Vừa nghe Hoàng Thiên hỏi cậu ta, cậu ta vội vã nói: "Anh, huyện Hà Khẩu không khác gì mấy huyện khác, chỉ có rừng sâu núi thẳm là nhiều.