*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này khắp người Hoàng Thiên toát ra một luồng khí ớn lạnh.
Đây chính là một loại phong thái được toát ra từ trên người anh, không thể nhìn thấy cũng không thể chạm vào, nhưng lại khiến cho người khác có thể cảm nhận được.
Loại không khí ớn lạnh này không phải do Hoàng Thiên dồn hết sức để tạo ra, mà ngay lúc này trên người anh và trong xương cốt của anh đã mang theo loại này.
Vương Quân ngôi trước mặt Hoàng Thiên, ông ta có thể cảm nhận được rõ ràng.
Đổi với Hoàng Thiên, Vương Quân vẫn rất sợ hãi, ông ta thậm chí không dám ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Thiên.
“Cậu Thiên, tôi với dòng họ Matsushima kia thật sự không có bất cứ quan hệ gì, xin cậu đừng hiểu nhầm.”
Vương Quân cẩn thận nói với Hoàng Thiên, hết lần này đến lần khác liếc nhìn qua vẻ mặt của Hoàng Thiên, vì sợ sẽ là Hoàng Thiên nổi giận.
Hoàng Thiên cũng không hề dễ nổi giận như vậy, nhưng đương nhiên anh cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng Vương Quân.
Quan sát sắc mặt, Hoàng Thiên có thể nhìn ra là Vương Quân đang nói dối.
Bởi vì sắc mặt của ông ta liên tục thay đổi, thoạt nhìn có thể nhận ra trong lòng ông ta đang giấu giếm điều gì đó.
“Ông có dám nói lại một lần nữa không? Ông và dòng họ Matsushima kia có thật sự là không có quan hệ gì không?”
Giọng nói của Hoàng Thiên lạnh lùng vang lên, hỏi lại Vương Quân.
Toàn thân Vương Quân khẽ run lên, ông ta nhìn Hoàng Thiên, cảm thấy Hoàng Thiên có thể lật tẩy ông ta bất cứ lúc nào.
“Được rồi cậu Thiên, tôi sẽ nói thật với cậu, thật ra tôi đã làm việc cho dòng họ Matsushima, gân đây dòng họ Matsushima có mở một công ty chi nhánh ở thành phố Bắc Ninh, tôi trở thành phó tổng giám đốc ở đó ”
Vương Quân cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói với Hoàng Thiên.
“Phó tổng giám đốc sao? Vị trí đúng là không hề thấp.”