*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tần Hổ ăn nói rất lỗ mãng, hơn nữa hoàn toàn không để Hoàng Thiên vào mắt.
Theo ông ta nghĩ, Hoàng Thiên chẳng qua chỉ là một người rất bình thường, cái loại mà sinh ra là để cho Tân Hổ ông ta bắt nạt.
Hoàng Thiên sớm đã thấy Tân Hổ này không vừa mắt, từ khi thằng cha này bước vào nhà, Hoàng Thiên đã có ý muốn Chac đồng muốn nện tên này một trận.
Vừa thấy Tần Hổ chủ động đi tới, Hoàng Thiên không khỏi cười nhạo trong lòng.
"Con mẹ mày điếc à? Tao kêu mày ra ngoài, đừng ở đây chướng mắt tao!" Tần Hổ trợn mắt, rất mất kiên nhẫn quát lên với Hoàng Thiên.
"Ông Hồ chứ gì? Tôi có một câu muốn hỏi ông."
Hoàng Thiên cười nhạt, nhìn Tần Hổ và nói.
Tần Hồ đang chuẩn bị bắt chuyện với Tường Vi, nghe thấy Hoàng Thiên muốn hỏi, ông ta liên kéo nét mặt xuống.
"Đệch mẹ, sao lại gặp phải con chim đần độn như mày vậy chứ, mày nói xem, muốn hỏi tao cái gì?" Tần Hổ hung hăng nói với Hoàng Thiên.
"Ông Hổ, ông có phải là chó đái bậy không?”
Hoàng Thiên hỏi Tần Hổ một cách rất bình tĩnh.
Tần Hổ làm sao có thể ngờ được Hoàng Thiên lại đi hỏi câu như vậy? Ông ta vừa định lên cơn tức giận thì Ngải Quốc Trí đi tới: "Ông Hổ à ông Hổ, ông tuyệt đối đừng tức giận.
Đây là bạn mà con gái tôi dẫn về, ông cho tôi chút mặt mũi đi, đừng so đo làm gì."
"Ông Trí, ông thì có mặt mũi gì mà cho? Tôi nói cho ông biết, nếu như bảy trăm triệu này mà ông vẫn không đồng ý chuyển đi, vậy thì có thể tự mình đi nói với anh Hải!" Tần Hổ giận dữ hét lên với Ngải Quốc Trí.
Khi Ngải Quốc Trí vừa nghe thấy hai chữ "Anh Hải" thì lập tức căng thẳng đổ mồ lạnh.
Anh Hải chính là nhà phát triển muốn khai phá vùng đất này, Tân Hổ làm việc cho anh Hải này đây, Ngải Quốc Trí còn không dám chọc giận Tần Hổ thì làm sao dám dây vào anh Hải kia được chứ?