*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Được lệnh, đám thuộc hạ của Tiêu Tấn áp giải Nốt ruôi đen và mấy tên sát thủ của Lửa Hồng, đi theo Hoàng Thiên xuống núi.
Duy Anh cũng đưa các cấp dưới thuộc đội đặc nhiệm xuống núi cùng với Hoàng Thiên.
Trên đường đi, Duy Anh vẫn cảm thấy có chút buồn bực vì không bắt được bà chủ của Lửa Hồng, Trịnh Minh Hằng.
“Cậu Thiên, nếu như vừa rồi chúng ta đuổi theo, rất có thể sẽ bắt được Trịnh Minh Hằng.”
Duy Anh vừa đi vừa tiếc nuối nói.
Hoàng Thiên nghe xong, mỉm cười nói với Duy Anh: “Trịnh Minh Hằng hẳn đã lăn lộn ở đây rất lâu rồi.
Bà ta thông thuộc địa hình còn chúng ta thì không, sẽ rất khó để bắt được bà ta.”
“Cậu Thiên, để Trịnh Minh Hằng chạy đi như vậy phiền phức vô cùng! Lúc đó cậu không nhìn thấy, Trịnh Minh Hằng đã lén dùng súng lục định ngắm bắn cậu.
Người đàn bà này quá nham hiểm”
Duy Anh rất lo lắng cho Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên gật đầu, lúc đó ngay khi tiếng súng vang lên, anh có nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Trịnh Minh Hằng và cũng nhìn thấy khẩu súng lục trên tay Trịnh Minh Hằng rơi xuống đất.
“Nếu như từ giờ về sau bà ta không xuất hiện nữa thì cũng cho qua đi.”
Hoàng Thiên nghĩ ngợi một lát rồi nói.
“Vậy nếu bà ta vẫn tiếp tục gây rắc rối thì sao?”
Duy Anh hỏi.
“Vậy thì bà ta chẳng khác nào đang tự tìm đường chết.
Đến lúc đó, thân tiên cũng không thể cứu được bà ta.”
Hoàng Thiên gần giọng nói.
Duy Anh gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Sau khi trở về thành phố Bắc Ninh, Duy Anh cùng các cấp dưới thuộc đội đặc nhiệm đích thân đưa Nốt ruôi đen và đám sát thủ Lửa Hồng đến đồn Cảnh sát, bàn giao cho Cảnh sát.
Hoàng Thiên để Tiêu Tấn đưa thuộc hạ trở về Trung tâm giải trí.
Còn anh lái xe đưa Trương Công Điền và Trương Vĩ về nhà của Trương Công Điền.
Vướng phải tai họa này, trong lòng Trương Công Điền vẫn còn sợ hãi, trạng thái tinh thần cũng rất tệ.
Trương Vĩ bị Hoàng Thiên đánh không hề nhẹ, hiện tại mặt mũi vẫn sưng húp, tím xanh.
Dọc theo đường đi, Trương Vĩ không dám nói một câu nào, im lặng ngồi ở ghế sau cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Hoàng Thiên hoàn toàn thất vọng với đứa em rể này, đối với loại người như cậu ta, Hoàng Thiên cũng lười để ý tới.
“Trương Vĩ, anh rể cháu đã dạy bảo như vậy rồi, sau này phải làm một người đàn ông tốt, đừng khiến người khác phiền lòng nữa, hiểu chưa?”