*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặc dù cảm thấy rất uất ức nhưng giờ phút này, Hùng Phi Long không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bởi vì, Hầu Cảnh Văn vẫn còn đang nằm trong tay của Hoàng Thiên.
Hùng Phi Long không dám lấy tính mạng của cậu chủ Văn ra để đùa giỡn.
Nếu như Hầu Cảnh Văn gặp chuyện không may thì mẹ của Hầu Cảnh Văn có thể bỏ qua cho anh ta hay sao? Vì vậy, hiện tại, Hùng Phi Long thấy cực kỳ xấu hổ.
Trong nội tâm anh ta không hề phục Hoàng Thiên.
Anh ta vẫn nghĩ rằng sẽ chế phục hết tất cả bọn Hoàng Thiên.
Nhưng mà anh ta không dám tùy tiện ra tay, Hùng Phi Long tức giận và không muốn điều này.
Nhìn thấy Hoàng Thiên xử lý gọn Thái Xương Hoa, Hùng Phi Long cũng không dám ngăn cản, chỉ có thể đứng ở một bên trơ mắt nhìn.
Tuy rằng Hùng Phi Long là người thân cận với Thái Xương Hoa nhưng hiện tại, Hùng Phi Long không chịu bảo vệ Thái Xương Hoa khiến cho Thái Xương Hoa sợ chết khiếp.
“Ông Phi Long, Ông Phi Long.
Anh mau chóng tới giúp tôi nếu không thì tôi sẽ bị bọn họ đánh đến chết đấy.”
Thái Xương Hoa đã gấp gáp tới mức muốn khóc, lớn giọng gọi Hùng Phi Long.
Hùng Phi Long trừng mắt.
Anh ta rất muốn đi lên đánh cho Thái Xương Hoa mấy cái.
Tiêu Tấn cũng cảm thấy đau đầu.
Ngay khi thấy Hoàng Thiên ra hiệu cho anh ta tiếp tục xử lý Thái Xương Hoa.
Anh ta đứng dậy mang theo chiếc ghế đấu đi tới phía của Thái Xương Hoa.
“Anh, anh muốn làm cái gì? Không cần tới đây...
Giọng nói của Thái Xương Hoa trở nên run rẩy, lúc này, anh ta cũng bất chấp hình tượng bởi vì anh ta thật sự đang rất sợ hãi.
“Mấy tên vô dụng như các người còn dám chạy tới đây nữa à? Đã dám gây sự thì anh cũng đừng có ngại gặp phải rắc rối chứ.”
Tiêu Tấn dạy dỗ Thái Xương Hoa, chiếc ghế trong tay cũng giơ lên, đập vào đầu của Thái Xương Hoa.
A! Thái Xương Hoa sợ hãi kêu lên một tiếng, nhưng anh ta lại trốn tránh rất nhanh.
Theo phản xạ, anh ta nghiêng đầu sang một bên né tránh được lần này.
Nhưng vai của anh ta không tránh kịp bị Tiêu Tấn dùng ghế đập mạnh xuống.
Thái Xương Hoa đau đớn tột cùng, xương trên bả vai suýt nữa thì gấy, cả cánh tay đều tê cứng.
Tiêu Tấn không dừng tay lại, sau đó đá Thái Hoa Xương ngã ra đất, đạp mạnh thêm một cái! Thái Xương Hoa gào khóc giống như chó sủa, lăn lộn trên mặt đất, chật vật không thể tả được.
Tất nhiên là Tiêu Tấn không định giết anh ta.
Nếu không, Thái Xương Hoa đã chết từ lâu rồi.
Nhưng mà cho dù có như vậy thì Thái Xương Hoa vẫn không chịu được, cả người anh ta thâm tím, anh ta xua tay cầu xin tha thứ.
Hoàng Thiên không lên tiếng thì Tiêu Tấn cũng không định dừng tay lại, vẫn tiếp tục dạy dỗ Thái Xương Hoa thật tàn nhẫn.
Hoàng Thiên đứng ở một bên không bảo dừng lại.
Anh cũng muốn cho Tô Lạc Yến chút khí phách.
Đêm nay không thể không dạy dỗ Thái Hoa Xương thật tốt.
“Anh Thiên, anh hãy thả tôi đi, mau bảo Tiêu Tấn dừng tay lại.
Tôi sẽ không chống đỡ được nữa.”
Thái Xương Hoa khóc bố gọi mẹ, ôm đầu lăn lộn trên mặt đất.