*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai người bảo vệ kia bị chọc tức, bọn họ phụ trách công việc bảo vệ của khách sạn này, nếu có người ở đây phá rối, thì chính là đang tát bốp bốp vào thẳng mặt bọn họ.
Nhưng hai người bảo vệ này không dám xông lên, vì bọn họ biết Võ Ngọc Minh, biết được nhà thằng nhãi này khá là có tiên.
Cũng khá là có quen biết, đắc tội với Võ Ngọc Minh, tuyệt đối sẽ không ăn được quả ngọt.
“Giám đốc Hạnh...”
Một người bảo vệ bối rối nhìn Đường Lương Hạnh, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Đường Lương Hạnh cũng đã nhận ra, không thể trông cậy vào hai người bảo vệ này, bọn họ căn bản không dám động vào Võ Ngọc MinhI Thế nhưng mắt thấy Hoàng Linh bị ức hiếp.
Đường Lương Hạnh thật sự rất tức giận.
“Các người lập tức ra ngoài cho tôi!”
Đường Lương Hạnh tự mình ra trận, chỉ vào Võ Ngọc Minh và Hồ Hoàng Anh và quát lên.
Võ Ngọc Minh đứng nhắng nhít ba lăng nhăng ở đó, vẻ mặt hèn hạ mỉm cười, không ngừng liếc nhìn sang người Đường Lương Hạnh.
Ngoại hình Đường Lương Hạnh khá xinh đẹp, thân hình lại càng không cần nói, Võ Ngọc Minh thật sự có chút suy nghĩ bậy bạ.
Thấy Võ Ngọc Minh nhìn Đường Lương Hạnh một cách háo sắc như vậy, Hồ Hoàng Anh liền lên cơn ghen.
Bởi vì sắc đẹp của Hồ Hoàng Anh kém xa so với Đường Lương Hạnh, đừng nói đến việc so sánh với Hoàng Linh, ở trước mặt hai người đẹp Hoàng Linh và Đường Lương Hạnh, Hô Hoàng Anh cảm thấy tự tỉ mặc cảm.
“Cô bảo ai ra ngoài? Cô nói lại lần nữa tôi nghe xem?”
Hồ Hoàng Anh bùng giận, lớn tiếng chửi mắng rồi xông lên, muốn đánh Đường Lương Hạnh.
Đường Lương Hạnh từ sớm đã không muốn chịu đựng Hồ Hoàng Anh nữa, liên muốn ra tay với Đường Diệm.
Hoàng Linh vừa thấy sắp đánh nhau, cô vội vàng ngăn cản.