*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Người anh em kết nghĩa của mày là ai? Anh ta rất trâu bò sao?”
Hoàng Thiên lạnh lùng hỏi, nhưng chân vẫn không dừng đạp túi bụi vào Đinh Thiên Hải.
Đinh Thiên Hải sao chịu nổi chứ? Bị Hoàng Thiên đánh đến nổi sóng đi chết lại.
“Mày đợi đó, mày đợi đó đi..”
Đinh Thiên Hải cũng không biết nên nói gì cho tốt, chỉ cố nói đi nói lại câu nói này.
Hoàng Thiên đâu quản được nhiều như vậy, hôm nay nhất định phải dạy dỗ tên họ Đinh này! Tất cả tổng cộng đã đá Đinh Thiên Hải một trăm cú đá, cuối cùng Đinh Thiên Hải thật sự chịu không nổi nữa, khóc um sùm lớn tiếng nói: “Cậu Thiên, Cậu Thiên, xin đừng đá nữa, tôi chịu thua...”
Một tiếng hét này, vượt xa dự đoán của mọi người.
Với uy danh của Đinh Hải Thần, có khi nào ông ta chịu thua đâu, những người đắc tội với ông ta, toàn bộ đều đi xuống địa ngục hết rồi.
Nhưng mà hôm nay, Đinh Hải Thần lại ở trước mặt mọi người nhận sai, một chút cũng không quan tâm đến sĩ diện.
Nghe thấy cầu xin Hoàng Thiên mới dừng lại, nhưng mà tay vẫn nắm chặt lại tóc của Đinh Thiên Hải.
“Chịu thua rồi? Vậy được, nói toàn bộ đàn em của mày dừng tay lại, và quỳ hết xuống đất cho tao!”
Hoàng Thiên lớn tiếng quát Đinh Thiên Hải.
Đinh Thiên Hải thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể lớn tiếng nói: “Các ngươi dừng tay hết lại cho tôi, toàn bộ quỳ xuống đi."
Một mệnh lệnh như núi, cái tên Đinh Thiên Hải này vẫn có chút uy phong, chỉ một câu nói, đám đàn em hơn ba mươi người của ông ta đều ngoan ngoãn buông bỏ vũ khí, cả đám đều quỳ trên mặt đất! Lại nhìn đám đàn em của Đinh Thiên Hải, ai ai cũng có thương tích, có người thì bị đánh gãy cánh tay, có người thì bị đánh đến gương mặt cũng nở hoa luôn rồi, bộ dàng gì cũng có hết.