Ra khỏi thành phố khoảng 20 cây số là một vùng núi sâu và rừng già rộng lớn.
Hoàng Thiên vừa lái xe vừa cảm thấy nghi hoặc.
Lẽ nào nhà của Phó Mẫn lại ở nơi hẻo lánh như vậy? Hay là gã anh Lục này chỉ đang chỉ đường linh tỉnh.
“Anh kia, anh có chắc đây là đường tới nhà Phó Mẫn không?”
Hoàng Thiên vừa lái xe vừa hỏi anh Lục đang ngồi ở ghế sau.
Anh Lục này đang bị Tiêu Tấn giữ nên rất căng thẳng, vì anh ta biết rõ rằng thủ đoạn của Tiêu Tấn tàn độc tới cỡ nào, Nhận thấy sự hoài nghi của Hoàng Thiên, anh Lục lo lắng đổ mồ hôi hột. Anh ta sợ rằng mình sẽ làm Hoàng Thiên phát cáu và số phận của anh ta sẽ còn thảm hơn cả Đinh Mạnh.
“Anh Thiên cứ yên tâm đi, dựa vào cái gan của tôi tôi nào dám tùy tiện chỉ đường chứ.
Anh Lục vội vàng nói với Hoàng Thiên, giọng nói chắc như đinh đóng cột.
Nhưng Hoàng Thiên vẫn cảm thấy khó tin, phía trước mặt là núi sâu rừng già, làm sao con người có thể sống trong đó được?
Hơn nữa, hoàn cảnh gia đình của Phó Mẫn, đường đường là mợ chủ của hội Sói Điên vốn dĩ rất tốt. Nhà cô ta sao có thể ở trong núi sâu?
“Tốt nhất là như vậy, nếu không anh sẽ có kết cục rất thảm đấy.”
Hoàng Thiên lạnh giọng nói.
Anh Lục sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy toàn. Anh ta vốn không phải là người gan nhỏ nhưng trước đó anh ta đã chứng kiến toàn cảnh Hoàng Thiên đánh đập Đinh Mạnh kinh khủng ra sao. Những điều đó đã ám ảnh trong tâm trí của anh ta khiến anh ta muốn đuổi cũng không thể đuổi đi được.
“Anh Thiên đừng quá lo lắng, tôi xin lấy cái đầu mình ra để làm bảo đảm.”
Anh Lục nói bằng giọng run rẩy.
Hoàng Thiên không nói gì nữa. Bây giờ chỉ có mỗi tên này mới có thể dẫn đường để tìm ra Đinh Toàn nên anh cũng đành phải tin anh ta lần này.
Để đảm bảo an toàn, Tiêu Tấn rút con dao ra và kề lên thắt lưng anh Lục.
“Anh Tấn, anh Tấn. Anh làm vậy là sao?”
Anh Lục bị dọa cho sợ hãi và cứ nhìn trân trân Tiêu Tấn như thế. Anh ta thật sự sợ rằng Tiêu Tấn sẽ cho anh ta một dao vào bụng.
“Nếu mày nói dối, bây giờ hối hận vẫn còn kịp. Nếu không tao sẽ nhuộm đỏ con dạo này bằng máu của mày đấy.”
Tiêu Tấn cảnh báo anh Lục.
“Anh Tấn đừng lo lắng, những gì em nói đều là thật.”
Anh Lục sợ hãi đến sắp khóc.
Tiêu Tấn xem xét lời nói và suy nghĩ của anh ta, thấy rằng gã này có lẽ không nói dối thì mới yên tâm và cất con dao đi.
Mấy chiếc xe phóng nhanh trên đường cao tốc và cuối cùng ở ven đường phía trước xuất hiện mấy ngọn núi lớn “Anh Thiên, rẽ phải ở ngã ba phía trước là có thể vào núi. Gia đình của mợ chủ nằm sâu bên trong ngọn núi phía trước.”
Anh Lục chỉ về phía trước rồi nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên không nói gì. Anh giảm tốc độ xe, lái về phía trước mấy trăm mét nữa thì cuối cùng cũng thấy một ngã ba.
Xe rẽ phải rồi đi vào một con đường đất nhỏ. Con đường gập ghềnh và khó đi nên xe lái chậm lại.
“Đây là nơi quỷ quái gì vậy?”
Tiêu Tấn cau mày, bắt đầu cảm thấy rất khó chịu.
“Phía trước xe không đi được nữa, chúng †a phải xuống xe đi bộ vào trong núi.
Lúc này anh Lục này lại nói tiếp.
Hoàng Thiên lái xe đến cuối đường rồi xuống xe.
Anh Phó và xe của mấy người anh em vẫn theo phía sau. Những người đó cũng xuống xe và đứng bên cạnh Hoàng Thiên.
“Anh Thiên, nhà bố vợ của Đinh Toàn lại ở một nơi tồi tàn như vậy sao?”
Anh Phó cảm thấy khó hiểu rồi quay sang hỏi Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên cũng cảm thấy khó hiểu. Vợ của Đinh Toàn là Phó Mẫn, Hoàng Thiên đã từng gặp qua người phụ nữ này rồi. Đó là một người phụ nữ rất thời trang và sành điệu, gia đình cô ta chắc cũng phải khá giàu. Làm sao cô ta có thể sống trong khu rừng núi như vậy được?
Nhưng dù sao cũng tới đây rồi, bọn họ đành phải để cho anh Lục đi trước dẫn đường, xem xem có thể tìm thấy được Đinh Toàn được hay không.
“Này, đi trước dẫn đường đi, nhớ cho kỹ, nếu không muốn chết thì đừng có giở trò.”
Hoàng Thiên lạnh giọng nói với anh Lục.
Anh Lục vội vàng gật đầu và nói với Hoàng Thiên nói: “Anh Thiên đừng lo lắng, tôi làm sao có thể lấy cái đầu của mình ra làm trò đùa được?”
“Biết vậy thì tốt, dẫn đường đoạn phía trước đi.”
Hoàng Thiên nói.
Anh Lục không dám lơ là, anh ta biết những người sau lưng mình đều là những kẻ tàn nhãn. Không cần phải nói tới Tiêu Tấn hay anh Phó, một người luôn im lặng thâm trầm như Hoàng Thiên mà đến lúc ra tay cũng có thể tàn nhẫn đến như thế. Đúng là muốn lấy mạng người ta mà.
Nghĩ về điều đó, chân anh Lục bất giác run lên. Anh ta đi men theo con đường nhỏ rồi đi sâu dần vào bên trong núi.
Đã gần nửa đêm rồi. Cũng may đêm nay sẽ có trăng nếu không sẽ chẳng nhìn thấy cái gì cả.
Hoàng Thiên, Tiêu Tấn và anh Phó đi sát sau anh Lục vì sợ anh ta sẽ đột ngột bỏ chạy.
Anh Lục cũng không dám gây rắc rối gì mà chỉ ngoan ngoãn ở phía trước dẫn đường.
Anh Lục đã từng đến ngọn núi nên dựa vào trí nhớ thì anh ta cũng cố tìm ra được nhà của Phó Mãn.
“Anh Thiên, căn nhà gỗ phía trước là nhà của bố vợ Đinh Toàn.”
Anh Lục đột nhiên dừng lại, hạ thấp giọng xuống mà nói cho mấy người Hoàng Thiên biết.
Thật sự có thể tìm thấy nhà ở nơi này sao?
Hoàng Thiên chấn động trong lòng, anh nhìn theo hướng ngón tay anh Lục chỉ, dưới chân núi phía trước quả thật có một căn nhà gỗ hai tầng.
Đây là một căn nhà hai tầng bằng gỗ và tre, nằm dưới chân núi sâu. Phía trước nhà có con suối nhỏ, không gian vô cùng yên tĩnh.
Bố vợ của Đinh Toàn đúng là một người biết hưởng thụ, ông ta còn có thể tìm một nơi phong cảnh hữu tình như vậy để sống.
“Chuẩn bị.”
Hoàng Thiên xoay người hạ lệnh cho những người phía sau.
Tiêu Tấn và anh Phó đều rút súng ra, trên tay mỗi người có một khẩu súng lục. Mọi người đã sẵn sàng để chiến đấu.
Những người anh Phó đem theo đều là những người biết võ và cực kỳ nhanh nhẹn.
Tất cả mọi người đã chuẩn bị xong và chỉ chờ Hoàng Thiên hạ lệnh thì sẽ nhanh chóng xông lên bao vây căn nhà trước mặt.
Hoàng Thiên nhìn anh Lục đứng trước mặt. Mặt dù suốt dọc đường người này có vẻ ngoan ngoãn, nghe lời nhưng dù sao anh ta cũng là người của hội Sói Điên. Hoàng Thiên không thể tin tưởng những người như vậy được.
“Trói anh ta vào gốc cây rồi bịt miệng lại.”
Hoàng Thiên ra lệnh cho mấy người phía sau.
“Anh Thiên, anh làm như vậy…”
Anh Lục hoang mang sợ hãi, anh ta đang định kêu lên thì anh Phó đã bịt miệng anh ta, dẫn theo người trói anh ta vào một gốc cây.
Trói gã Lục xong, Hoàng Thiên phất tay, dẫn cả đám người lặng lẽ bao vây căn nhà. . Ngôn Tình Sủng
Đến gần ngôi nhà gỗ, Hoàng Thiên làm kí hiệu tay ra lệnh mọi người cúi xuống. Mọi người cúi xuống ẩn nấp trong đám cỏ rậm rạp.
Hoàng Thiên vẫn chưa rõ tình hình trong nhà nên không muốn đánh rắn động cỏ.
Chẳng may Grusen dùng súng kháng cự lại thì nhất định sẽ xảy ra thương vong. Đây là điều mà Hoàng Thiên vô cùng không mong muốn nhìn thấy.
“Anh Thiên, chúng ta cứ xông thẳng vào là xong.”
Anh Phó cảm thấy như vậy vẫn chưa đã nên tới nói nhỏ với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên lắc đầu rồi thấp giọng nói với anh Phó: “Anh và Tiêu Tấn đi theo tôi, những người còn lại nằm im tại chỗ, không được hành động.”
“Được.”
Anh Phó và Tiêu Tấn đồng thanh đáp lại,cầm súng theo sau Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên bước nhẹ rồi lặng lẽ tiến lên.
Anh Phó và Tiêu Tấn đi theo sau Hoàng Thiên, ba người họ lặng lẽ đến trước ngôi nhà gỗ.
Đến gần rồi, họ nghe thấy trong phòng có tiếng người nói chuyện.
Trong đó có giọng của một người phụ nữ và giọng của một người đàn ông trung niên, hai người đó đang nói chuyện với nhau Nhưng Hoàng Thiên không nghe được họ đang nói những gì.
Nghe ngóng động tĩnh một hồi, Hoàng Thiên thấy hình như trong phòng chỉ có hai người, một nam và một nữ. Hoàng Thiên nháy mắt với Tiêu Tấn và anh Phó. Ba người đi lên cầu thang gỗ để tiến lên trên.
Đi đến lầu hai của căn nhà gỗ, Hoàng Thiên kéo cánh cửa ra và nhanh chóng tiến vào trong.
Tiêu Tấn và anh Phó sợ Hoàng Thiên xảy ra chuyện thì cũng nhanh chóng đi vào và giơ khẩu súng trong tay lên.
“AI Các anh là ai?”
Người phụ nữ trẻ trên lầu hai sợ hãi kêu lên và ngồi bật dậy. Người này định cầm con dao chặt củi lên.
“Không được động đậy. Cô động đậy tôi bắn chết cô.”
Anh Phó hét lên rồi anh bước lại chỗ người phụ nữ kia, dùng súng khống chế cô.
Người phụ nữ kia không dám di chuyển linh tinh chỉ dám đứng yên một chỗ. Cô ta cũng không dám hét lên.
Người đàn ông trung niên trên chiếc giường còn lại đỉnh thò tay xuống gối để lấy thứ gì đó thì Tiêu Tấn xông tới, chĩa súng vào đầu người này.
“Không được động đậy.”
“Không động đậy, không động đậy. Các anh đừng kích động, có gì chúng ta cùng nhau nói chuyện.”
Người đàn ông kia giơ hai tay lên, trông có vẻ vô cùng căng thẳng.
Căn nhà gỗ chỉ thắp một ngọn đèn dầu.
Mượn ánh sáng yếu ớt này, Hoàng Thiên nhìn rõ người phụ nữ trẻ tuổi kia là ai.
Vừa nhìn Hoàng Thiên đã nhận ra cô ta chính là Phó Mẫn, vợ của Đinh Toàn.
Người phụ nữ này ăn mặc rất quyến rũ và hiện đại. So với không gian nhỏ bé và tồi tàn này thì hiện rõ sự khập khiễng.
Hoàng Thiên nhìn một lượt đánh giá người đàn ông trung niên kia. Hoàng Thiên thấy người đàn ông kia chỉ hơn 40 tuổi, vẻ ngoài thì có vẻ hung dữ tàn bạo nhưng bây giờ đang sợ mất hồn mất vía.
“Ông ta là cha của cô à?”
Hoàng Thiên chỉ và người đàn ông trung niên và hỏi Phó Mẫn.
Phó Mẫn cũng nhận ra Hoàng Thiên. Cô ta đơ ra một chút rồi mới sợ hãi trả lời: “Đúng vậy, đó là cha tôi.”
“Đinh Toàn đâu? Anh ta đang ở đâu?”
Hoàng Thiên lạnh giọng hỏi Phó Mẫn.