Mà đặc biệt là Tạ Long, cậu ta mới chính là nỗi khiếp sợ lớn nhất của Trần Giang. Trần Giang sợ tới nỗi nằm mơ cũng trông thấy cậu ta.
Nhà bị đập phá, mà mỗi ngày đều bị phá một trận như vậy thì làm sao Trần Giang có thể chịu được?
Cô ta biết Tạ Long rất sợ Hoàng Thiên, bây giờ chỉ có Hoàng Thiên mới có thể giải quyết được mớ hỗn độn trước mắt của cô ta mà thôi.
“Em rể, Tạ Long thuê người đến đập phá nhà chúng tôi…” Trần Giang không vòng vo nữa mà nhìn Hoàng Thiên bằng ánh mắt cầu xin.
“Tôi không phải là em rể cô.”
Hoàng Thiên cảm thấy cực kỳ phiền phức nên quay người định trở về phòng.
Trần Giang thấy vậy thì lập tức trở nên nóng nảy, nếu Hoàng Thiên không giúp cô ta thì chắc chắn là cô ta sẽ thê thảm lắm!
Bị đập phá nhà thì cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, nhưng chỉ cần bị Tạ Long bắt được thì chắc chắn cô ta sẽ bị Tạ Long chơi đùa đến chết.
“Hoàng Thiên, Hoàng Thiên. Cậu đừng đi mà, làm ơn giúp tôi đi. Tôi cầu xin cậu đó!”
Trần Giang không màng thể diện mà chạy vọt lên ôm chặt lấy Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên bị cô ta ôm chặt tới mức không thở nổi, thực sự thì Trần Giang không biết hai chữ “ranh giới” viết như thế nào à? Có chị vợ nào lại đi ôm em rể của mình như thế này không?
Mà thân hình của Trần Giang lại còn rất đẹp, cô ta ôm như vậy khiến Hoàng Thiên cảm thấy không thể chịu nổi.
Lâm Ngọc An không thể nhìn cảnh này thêm một giây phút nào nữa, cô đi lên phía trước rồi kéo Trần Giang ra.
“Mong chị giữ tự trọng một chút, đừng để tay chân của mình chạy lung tung như vậy!” Lâm Ngọc An nói với Trần Giang.
Trần Giang sợ thật rồi, cô ta không ngờ rằng Tạ Long không những không buông tha cho cô ta mà còn tìm ra địa chỉ nhà cô ta nhanh như vậy. Cô ta sợ từ nay về sau mình sẽ bị Tạ Long làm phiền đến chết mất.
Nhìn quanh thành phố Bắc Ninh này thì chỉ có Hoàng Thiên mới có thể giúp cô ta mà thôi.
“Ngọc An, cô mau khuyên Hoàng Thiên giúp tôi một chút đi. Tạ Long cứ trăn trở về tôi mãi như vậy, nhỡ anh ta xông vào nhà tôi thì tôi phải làm thế nào đây?” Trần Giang hoảng hốt tới nỗi mặt mũi đều tái mét, cô ta cầu khẩn Lâm Ngọc An.
Nhưng trí nhớ của Lâm Ngọc An rất tốt nên lần này cô không thể mủi lòng với cô ta thêm một lần nào được nữa.
Mối quan hệ giữa họ là họ hàng thân thích nhưng dù là mối quan hệ tốt đến đâu đi chăng nữa thì cô ta cũng là một kẻ ăn cháo đá bát mà thôi.
“Em không quan tâm đến chuyện này đâu, chị đừng nói với em làm gì cả.”
Lâm Ngọc An nói xong thì xoay người ra khỏi nhà, cô không muốn nhìn thấy mặt những người này nữa.
“Ngọc An, cô đừng đi mà!”
Trần Giang gọi to.
Mắt thấy Hoàng Thiên cũng muốn rời khỏi nhà, cô ta lập tức quỳ xuống đất ôm chặt đùi anh một cách vô cùng dứt khoát.
Trần Giang Hùng cũng cảm thấy cực kỳ bí bách. Nhà thì bị hội Sói Điên đập phá, con gái thì phải đối mặt với những lời uy hiếp dọa dẫm, những điều này làm cho ông ta cảm thấy cực kỳ hoảng sợ.
Sống ở thành phố Bắc Ninh này lâu như vậy, Trần Giang Hùng cũng hiểu rõ một khi dây dưa với hội Sói Điên thì sẽ khó dứt ra như thế nào.
Dính vào rồi thì phải chịu bị lột da để dứt ra thôi, giờ phải làm thế nào để vẹn tròn cả hai bên đây?
“Hoàng Thiên, cậu phải giúp chúng tôi nghĩ cách đi chứ, không phải Tạ Long rất sợ cậu hả? Cậu nói với cậu ta một câu đề cậu †a tha cho nhà chúng tôi đi.” Giọng nói của Trần Giang Hùng cũng trở nên dễ nghe hơn.
“Đúng rồi đó Hoàng Thiên, cậu thay mặt ông Hùng xin cháu đấy. Chúng ta đều là người nhà cả mà, mà đã là người một nhà thì nên giúp đỡ nhau chứ?” Trương Định cũng không biết xấu hổ mà khuyên bảo Hoàng Thiên.
Còn Trương Vĩ chỉ im lặng đứng đó, cậu ta nhìn khắp xung quanh rồi cười chế giễu một tiếng. Trương Vĩ nghĩ thầm trong lòng, nếu lần này Hoàng Thiên không giúp Trần Giang Hùng và Trần Giang thì chắc chắn hai người họ sẽ càng oán hận Hoàng Thiên hơn.
“Ha ha, các người có nhầm không vậy? Loại vô dụng, bỏ đi như tôi mà cũng có thể giúp được các người á?” Hoàng Thiên cười lạnh một tiếng, anh gạt tay Trần Giang ra rồi đi nhanh ra khỏi nhà.
“Lan Phượng, cô tự nhìn đi. Đây là con rể của cô đấy à! Đúng là cái thứ ăn cháo đá bát, thấy chết mà không cứu!”
Trần Giang Hùng tức giận đến mức chỉ còn biết dậm chân tại chỗ mà chửi mắng loạn lên với Trương Lan Phượng.
Mặc dù Trương Lan Phượng cũng không ưa gì Hoàng Thiên nhưng bây giờ bà ta cũng đang vô cùng tức giận, nên bà ta cảm thấy Trần Giang Hùng chướng mắt hơn Hoàng Thiên rất nhiều.
“Anh rể, anh nói chuyện thì chú ý ngôn từ của mình một chút, rốt cuộc thì ai mới là kẻ ăn cháo đá bát đây hả? Không phải Hoàng Thiên đã cứu Trần Giang và Thục Hương một lần rồi sao? Mà sau khi Hoàng Thiên cứu hai đứa nó thì các người vẫn kéo nhau đến nhà tôi đề gây chuyện. Nếu là tôi, tôi cũng mặc xác chuyện của nhà mấy người!” Trương Lan Phượng hừ một tiếng.
Trần Giang Hùng tức đến độ vặn vẹo cả mũi, rồi lại vì lo lắng chuyện ở nhà nên ông ta kéo Trần Giang đi ra ngoài.
“Chúng ta về thôi, từ giờ nếu còn chuyện gì nghiêm trọng xảy ra thì cứ tìm Hoàng Thiên tính sổ là được!” Trần Giang Hùng nói với Trần Giang.
“Đúng rồi ạ, có chuyện gì xảy ra cũng đều tính lên đầu Hoàng Thiên hết!”
Trần Giang giậm mạnh chân một cái rồi đi ra ngoài cùng Trần Giang Hùng.
“Chị hai, đây không phải chuyện đùa đâu. Chị cũng biết hội Sói Điên đó độc ác, tàn nhẫn tới mức nào rồi mà. Chị mau nghĩ cách để Hoàng Thiên ra mặt đi, nếu không thì sẽ có ngày xảy ra án mạng đấy.”
Vẻ lo âu hiện trên nét mặt của Trương Định, ông ta khuyên nhủ Trương Lan Phượng.
Lúc này Trương Lan Phượng mới bớt giận một chút, bà ta cũng biết tình hình bây giờ đang cực kỳ nghiêm trọng: “Thế chị phải khuyên Hoàng Thiên giúp một tay mới được.”
“Vậy em đi trước đây, chị cũng mau hành động đi, nếu để án mạng xảy ra thì muộn mất rồi.”
Gương mặt Trương Định tái mét lại, ông ta nói xong câu này thì dẫn Trương Vĩ rời đi.
Trương Lan Phượng không dám trì hoãn nhiều nữa, bà ta cũng sợ hội Sói Điên sẽ giết đám người Trần Giang nên vội vàng lấy điện thoại di động ra rồi gọi cho Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An.
Lâm Ngọc An và Hoàng Thiên đang lái xe ra ngoài giải khuây nên khi thấy Trương Lan Phượng gọi đến, hai người họ đều không bắt máy.
Không cần nghe thì họ cũng biết Trương Lan Phượng yêu cầu điều gì, chắc chắn bà ta muốn Hoàng Thiên ra tay giúp đám người đó. . Được copy tại _ ТRUМTRUYEN .O R G _
Lần này thì Lâm Ngọc An tức giận thật rồi, cô không muốn ban phát lòng tốt của mình cho họ nữa.
Hoàng Thiên thì lại càng không phải bàn, anh không muốn bận tâm đến cái kiểu thông gia có một không hai như thế nữa.
“Hoàng Thiên, chắc sẽ không ầm ï đến mức xảy ra án mạng đâu đúng không anh?”
Lâm Ngọc An vẫn lo lắng không yên nên lên tiếng hỏi Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nghe cô hỏi vậy thì cười nhạt một tiếng rồi nói: “Đây là Việt Nam nên vẫn còn có luật pháp mà em, làm gì có ai được cấp giấy chứng nhận là kẻ giết người đâu, sao có chuyện thích giết người là giết được chứ?”
“Vậy thì tốt rồi.” Lâm Ngọc An gật đầu một cái.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của cô lại vang lên.
Đang định dập máy luôn thì cô nhìn thấy dãy số hiển thị trên màn hình điện thoại, dãy số này khiến cô cảm thấy hơi kinh ngạc.
Là điện thoại của em họ cô, Lâm Khiết Nhi. Nhưng đã một năm rồi Lâm Khiết Nhi không hề liên lạc với cô.
“Chị Ngọc An, chị mau về nhà bà nội đi, mộ của bác em bị người ta đào lên rồi.”
Tiếng khóc nức nở của Lâm Khiết Nhi truyền đến từ đầu dây bên kia.
“Gì cơ?” Lâm Ngọc An ngần người ngay lập tức, tin này chả khác nào sét đánh giữa trời quang với cô cả.
Bởi vì bác của Lâm Khiết Nhi chính là cha ruột của cô!
Ông ấy đã mất, cũng đã chôn yên ổn ba năm nay rồi, sao đột nhiên lại bị người ta đào lên?
Là ai thất đức như vậy chứ!
“Chị sẽ về ngay lập tức!” Lâm Ngọc An nói xong câu này thì cúp điện thoại, vành mắt cô đã hơi ưươn ướt.
“Ngọc An, có chuyện gì xảy ra thế em?”
Hoàng Thiên cảm nhận được hình như có chuyện lớn xảy ra nên vội vàng hỏi Lâm Ngọc An.
“Mộ của cha bị ai đó đào lên rồi, chúng ta quay về đi anh.”
Lâm Ngọc An vừa nói, nước mắt vừa chảy quanh.
Chuyện gì thế này!
Hoàng Thiên cũng cảm thấy cực kỳ sợ hãi, sao chuyện này lại có thể xảy ra được cơ chứ.
Hoàng Thiên rất quý mến cha vợ của mình.
Năm đó tất cả mọi người đều ghét bỏ và chê anh nghèo, chỉ có cha vợ và ông ngoại của Lâm Ngọc An là không ghét bỏ anh, còn mong anh làm con rể nhà họ.
Bây giờ mộ của cha vợ bị đào lên nên Hoàng Thiên không thể chấp nhận nổi chuyện này. Anh đạp mạnh chân ga, mang theo Lâm Ngọc An lao thẳng về phía thôn nhà họ Lâm ở vùng ngoại ô thành phố.
Đây là quê hương của cha vợ Hoàng Thiên, sau khi ông ấy mất thì được chôn cất trong phần mộ của tổ tiên.
Vừa vào đến cổng làng, hai người họ đã thấy có rất nhiều người dân trong thôn đứng dọc hai bên đường, nam nữ gái trai già trẻ đủ cả.
Một vài người đàn ông vạm vỡ đang đứng bên lề đường, trước mặt họ là một người đàn ông miệng đưa ra như miệng khỉ đang tranh cãi với một cô gái tầm hai mươi tuổi.
Trên mặt cô gái đó lấm lem bùn đất, đầu tóc rối bù còn quần áo bên ngoài thì bị xé rách đến mức chẳng còn hình dạng nguyên vẹn. Trông cô gái đó cực kỳ chật vật, nhếch nhác.
Hoàng Thiên dẫn Lâm Ngọc An xuống xe rồi hai người họ đi về phía đó.
Cô gái kia vừa nhìn thấy Lâm Ngọc An thì khóc ầm lên rồi chạy tới ngay lập tức: “Chị Ngọc An, chị về rồi!”
Lâm Ngọc An nhìn cô gái có khuôn mặt lấm lem bùn đất ở trước mặt mình bằng ánh mắt cực kỳ khiếp sợ: “Khiết Nhi, là em đấy à?”
Đây chính là cô em họ Lâm Khiết Nhi của cô mà. Vừa nãy cô ấy mới bị mấy người đàn ông vạm vỡ kia nhấn đầu vào vũng bùn nên bây giờ trên mặt cô ấy toàn là bùn đất, không còn nhìn rõ mặt nữa.
“Là em đây chị Ngọc An! Chị nhìn đi, Trương Vũ không còn là người nữa rồi. Ông ta muốn giúp người ta khai phá thêm đất nên kiên quyết muốn dời mộ rồi còn đào mộ của cha chị lên nữa!”
Lâm Khiết Nhi chỉ thằng vào một người đàn ông cực kỳ xấu xí rồi tố cáo bằng giọng nức nở xen lẫn sợ hãi.
Lâm Ngọc An nghe cô ấy nói vậy thì tức giận đến mức tim đập loạn xạ, cô nhìn chằm chằm vào Trương Vũ.
Cô biết Trương Vũ, khi còn nhỏ cô được cha dẫn về quê, lúc đó cô chỉ biết quê cha là một thôn rất nhỏ, mà Trương Vũ lại thuộc dáng ác bá trong thôn, không có chuyện xấu xa nào mà ông ta chưa từng làm.
Lúc cha cô còn sống, Trương Vũ không dám đụng đến nhà họ Lâm nhưng sau khi cha cô qua đời, ông ta lại dám làm ra chuyện tày trời như vậy!
Đây là lần đầu tiên Hoàng Thiên về thăm quê cũ của cha vợ, anh nhìn Trương Vũ bằng ánh mắt lạnh lùng, lửa giận từ từ nổi lên.
Cuối cùng thì Trương Vũ cũng nhận ra Lâm Ngọc An. Ông ta nheo mắt nhìn cô, cứ nhìn chằm chằm như vậy.
Chậc chậc, không ngờ sau khi lớn lên, Lâm Ngọc An lại xinh đẹp gấp mười lần lúc còn bé thế này! Càng ngày càng trở nên quyến rũ!
Trương Vũ hoàn toàn bị Lâm Ngọc An mê hoặc, ông ta cười một cách cực kỳ dung tục rồi đi đến trước mặt Lâm Ngọc An và Hoàng Thiên.
“Cháu gái Ngọc An của chú càng ngày càng xinh đẹp nha.”
Trương Vũ nhìn Lâm Ngọc An bằng ánh mắt thèm muốn rồi cười nói.
Sau đó lại dùng vẻ mặt sâu xa nhìn Hoàng Thiên rồi hỏi Lâm Ngọc An: “Ổ?
Thằng nhãi này là ai thế? Trông chả ra làm sao cả, người yêu cháu đấy à?”