"Anh Long!"
Lương Phúc nhìn thấy người vừa đến thì vui mừng khôn xiết, không nhịn được mà chỉ vào Cố Bách Thiên rồi hét to: "Anh Long, chính là cậu ta, cậu ta là Cố Bách Thiên, chính mắt em nhìn thấy là cậu ta đã đánh đám mấy người anh Cẩu!"
"Mày là Cố Bách Thiên? Chính mày là người đã đánh thuộc hạ của tao sao?" Ngay lập tức, sắc mặt của Hồ Văn Long hiện lên vẻ lạnh lẽo, dù sao anh ta cũng là dân xã hội đen, từ đầu đến chân toát ra khí thế hung dữ khiến người xung quanh không khỏi liếc mắt nhìn.
Lúc này, trên mặt Lương Niệm Huyền và Mai Hồng Tuyết đều hiện ra vẻ lo lắng. Chuyện này quá rõ ràng rồi, gã hung tợn bặm trợn kia là người mà Lương Phúc tìm đến để xử lý Cố Bách Thiên!
Dương Minh Viễn cau mày đứng lên khỏi chỗ ngồi, anh ta không cho phép bất cứ ai cư xử không đúng với anh Cố. Cố Bách Thiên khoát tay một cái, ra hiệu rằng anh ta không cần quan tâm đến chuyện này.
Vừa mới nghe được mấy câu mà Lương Phúc nói, anh đã hiểu lý do mà đám người kia đến đây là gì, nhưng anh chẳng quan tâm, thậm chí còn không thèm nhìn đối phương lấy một lân. Mời đọc truyện trên truyen99.vip
"Tôi là Cố Bách Thiên, nếu anh đang nói về chuyện đã xảy ra ở quán cơm Á Châu đêm hôm đó thì đúng vậy, là tôi làm đấy!" Cố Bách Thiên nói bằng giọng nhàn nhạt, ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng lên.
"Cố Bách Thiên, con mẹ nó mày phách lối vừa thôi, anh Long là anh cả ở đảo Thanh Hà, anh ấy có vô số thuộc hạ dưới quyền, tao nói để mày biết, tốt nhất là mày mau chóng quỳ xuống xin lỗi tao đi, rồi ngoan ngoãn giao cổ phần ra đây, vậy thì tao có thể nói với anh Long giữ lại cái mạng của mày, còn không thì ngày này năm sau con mẹ nó chính là ngày giỗ của mày đấy!" Lương Phúc chỉ tay xuống đất, hét ầm lên.
Mày cướp người phụ nữ của ông đây thì sao?
Mày giữ cổ phần của nhà họ Lương thì thế nào?
Bây giờ Hồ Văn Long đến đây rồi thì ngày chết của mày cũng đến rồi đấy Cố Bách Thiên!
Lúc trước mày làm tao nhục nhã trước mặt mọi người thì hôm nay Lương Phúc tao phải đòi lại tất cả!
Mọi người vừa nghe được tin người đàn ông buộc tóc đuôi ngựa này chính là anh cả ở đảo Thanh Hà thì tất cả đều không khỏi khiếp sợ.
Ban đầu đảo Thanh Hà chỉ là một ngôi làng nhỏ khép kín, sau này thì phát triển thành một khu mở rộng, người dân trên đảo cực kỳ hung dữ, không thèm quan tâm đến chính quyền hay cán bộ gì cả.
Mà Hồ Văn Long lại có thể trở thành anh cả ở một nơi như vậy thì chắc chắn thực lực của anh ta là điều không cần phải bàn cãi.
"Thằng nhãi ranh kia, đúng như Lương Phúc vừa nói đấy, nếu bây giờ mày quỳ xuống rồi bò qua đây cầu xin tao, tao sẽ cân nhắc giữ lại cho mày hai cánh tay, để mày bưng phân đổ nước tiểu cho mấy anh em tao suốt quãng đời còn lại, nếu không thì hôm nay ông đây sẽ lấy cái mạng quèn của mày!" Hồ Văn Long nói bằng giọng lạnh lùng, hôm nay anh ta đến đây không hề có ý định bỏ qua cho Cố Bách Thiên một cách dễ dàng, cho nên đây đã là kết cục tốt đẹp nhất cho đối phương rồi.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Cố Bách Thiên, không biết sao Cố Bách Thiên lại đắc tội đến Hồ Văn Long, e là lần này anh sẽ cực kỳ thế thảm!
Hồ Văn Long dẫn theo rất nhiều người, mà thủ đoạn độc ác, tàn nhẫn của anh ta không phải là chuyện có thể mang ra đùa cợt.
"Anh muốn lấy mạng của tôi? Nói khoác mà cũng dám mạnh miệng như vậy hả!"
Cố Bách Thiên lắc đầu, cười gần một tiếng, vẻ mặt vẫn không thay đổi. Dương Minh Viễn tiếp tục rót rượu cho Cố Bách Thiên ở một bên, Cố Bách Thiên vẫn tiếp tục cầm ly rượu lên uống bằng dáng vẻ cực kỳ bình tĩnh nhàn nhã.
Tất cả mọi người đều há hốc miệng, có một số còn ngây ngẩn cả người.
Người đàn ông này hoàn toàn không để Hồ Văn Long vào trong mắt há!
"Thằng nhãi này? Con mẹ nó mày đang tự tìm cái chết đúng không?" Ngay lập tức, vẻ mặt của Hồ Văn Long sa sầm xuống, gã ta không ngờ tên nhãi ranh này vẫn dám tỏ vẻ kiêu ngạo, phách lối ngay trước mặt mình, vì thế lập tức vội vã khoát tay một cái, ra lệnh cho thuộc hạ: "Lôi thằng ranh này ra đánh tàn phế cho tao. Hôm nay ông đây muốn mày sống không bằng chết!" Mời đọc truyện trên truyen99.vip
"Hồ Văn Long, anh cũng to mồm gớm nhỉ, hôm nay kẻ hèn mọn họ Lôi này cũng muốn xem xem anh muốn cho ai sống không bằng chết!"
Thế nhưng, ngay khi thuộc hạ của Hồ Văn Long chuẩn bị di chuyển, thì đột nhiên một đám người xông từ ngoài cửa vào, tất cả bọn họ đều mặc đồ đen và đeo kính râm, giống như trong mấy bộ phim xã hội đen của Việt Nam vậy.
Với khí thế và phong thái này thì chỉ trong nháy mắt, họ đã dìm toàn bộ đám người của Hồ Văn Long xuống rồi!
Đám người đó tản ra, một người đàn ông trung niên mặc quần áo giao lĩnh, khí chất uy nghiêm, dẫn theo vài người đi vào.
"Ơ, ngài là, anh Hùng?"
Ngay lập tức, Hồ Văn Long ngây ngẩn cả người, tất cả những người khác cũng đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
Người đó chính là anh cả của thành phố Lâm Hải, anh Hùng!
Đây mới chính là người có quyền lực cao nhất ẩn sâu trong bóng tối của thành phố Lâm Hải!
Đây không phải là người mà đám Hồ Văn Long có thể so sánh được!
Nói khó nghe một chút thì sự chênh lệch giữa Hồ Văn Long và Lâm Hùng giống như khoảng cách giữa mấy tên cướp quèn và người đứng đầu tổ chức xã hội đen vậy!
Người ta đã tẩy trắng danh tiếng từ lâu rồi, bây giờ anh ta là người đứng đầu ở cả hai giới hắc bạch!
Phía sau ông ta là Tư Thuận, Lương Bằng, Sáu Gà, tất cả những nhân vật tai to mặt lớn ở khắp bốn phương Đông Tây Nam Bắc đều có mặt đầy đủ, còn những người khác thì chỉ có thể đứng ngoài cửa, không được phép vào.
"Nhà họ Lâm đến chúc thọ! Tặng một pho tượng ngọc Quan Âm Nam Hải! Nặng ba nghìn sáu trăm năm mươi gam!"
Mà lúc này, Lâm Hùng cũng không thèm để ý tới Hồ Văn Long, phất tay áo một cách dứt khoát, ngay sau đó thuộc hạ của anh ta ôm một pho tượng ngọc Quan Âm sáng lung linh lấp lánh, tinh khiết một cách hoàn hảo đi vào rồi đặt lên trên cái bàn vỡ nát ở cạnh cửa.
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này thì không khỏi trợn to hai mắt.
Nhà họ Lâm mà lại đến chúc thọ nhà họ Lương á?
Nhà họ Lương quen biết nhà họ Lâm từ lúc nào vậy?
Đừng nói là khách khứa mà ngay cả bản thân những người nhà họ Lương cũng đang thấy sững sờ, tất cả đều đồng loạt nhìn về phía bà lớn, bà lớn cũng đang ngẩn ra, nhưng sau đó cũng lấy lại tinh thần rất nhanh, kêu to: "Mau mau, mấy đứa mau dâng trà cho anh Hùng đi!"
"Không cần đầu bà lớn, hôm nay họ Lâm tôi đây đến là để uống rượu cơ mà!" Anh Hùng nói xong thì ngồi xuống chỗ bên kia Cố Bách Thiên.
Mà Cố Bách Thiên vẫn không có động tĩnh gì cả, tự mình uống một ngụm rượu, anh Hùng bèn vội vã bưng chai rượu nếp lên rồi rót đầy ly cho Cố Bách Thiên.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người ở đó đều choáng váng!
Anh Hùng lại đi rót rượu cho Cố Bách Thiên?
Tình huống gì thế này?
Rõ ràng anh Hùng là người có quyền lực cao nhất, vậy mà lại đi rót rượu cho đứa con rể vô dụng, bỏ đi của nhà họ Lương?
Ngay lập tức, có rất nhiều người lại suy nghĩ khác. Mời đọc truyện trên truyen99.vip
Chắc chắn là vì Cố Bách Thiên chưa rót rượu cho anh Hùng nên làm cho anh ta tức giận rồi!
Cho nên hành động vừa rồi của anh ta là đang ngầm giễu cợt tên phế vật bỏ đi này!
"Thẳng rác rưởi này, mày không có mắt nhìn à, mày còn có thể làm được cái gì nên hồn nữa không!" Lương Phúc vội vàng đi tới, anh ta muốn tự mình rót rượu cho Lâm Hùng, ai ngờ Lâm Hùng lại giơ tay che kín miệng cốc của mình.
"Cậu là cái thá gì mà đòi rót rượu cho cha nuôi của tôi?" Lương Bằng đi từ phía sau tới, thẳng tay đẩy Lương Phúc ra, sau đó tự mình rót rượu cho Lâm Hùng.
"Cậu chủ, tôi đến muộn nên tôi kính cậu chén rượu này trước!" Lâm Hùng giơ ly rượu lên, uống một hơi can sach.
"Một ly không đủ, ba ly!" Cố Bách Thiên nói bằng giọng nhàn nhạt.
Tất cả mọi người đều trở nên mơ hồ.
Rõ ràng là người có quyền lực cao nhất trong thế giới ngầm, vậy mà anh Hùng lại uống rượu để nhận lỗi với Cố Bách Thiên, chuyện này cũng đủ khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
Mà tên nhãi này lại còn muốn anh Hùng uống liền một lúc ba cốc? Tên này đã kiêu căng đến mức nào rồi?
"Cố Bách Thiên, con mẹ nó mày động kinh rồi à? Anh Hùng là người có vị trí như thế nào hả, uống rượu với mày mẹ nó đã là nể mặt mày lắm rồi đấy..."
Lương Phúc không nhịn được mà chửi ầm lên, nhưng còn chưa nói dứt câu thì đã dừng lại vì anh ta nhìn thấy Lâm Hùng thực sự rót hai ly rượu, liên tiếp uống một hơi cạn sạch.
Ba ly!
Cố Bách Thiên nói ba ly, Lâm Hùng cũng uống hết ba lyl
Đến bây giờ thì tất cả mọi người đều nhận ra là Lâm Hùng thực sự nể mặt Cố Bách Thiên.
Nghĩ đến đây, tất cả mọi người đều cảm thấy có gì đó không đúng.
Rốt cuộc thì đây là tình huống gì vậy? Lúc trước Dương Minh Viễn cũng nể mặt anh thì cũng tạm chấp nhận được. Nhưng rốt cuộc thì đứa con rể vô dụng, bỏ đi của nhà họ Lương này có tài cán gì mà lại có tư cách được một người như anh Hùng kính trọng đến vậy?
Mà cùng lúc đó, không ít người trong nhà họ Lương đều nghĩ đến một chuyện.
Lần trước trong cuộc họp mỗi năm của nhà họ Lương, Lâm Hùng tự mình dẫn theo Lương Bằng đến tham gia bữa tiệc để nhận lỗi với Lương Niệm Huyền, thậm chí còn đưa tấm chi phiếu trị giá ba mươi lăm triệu để bồi thường.
Lúc đó mọi người còn tưởng rằng ở bên cạnh Lương Niệm Huyền có nhân vật tại to mặt lớn nào, bây giờ nghĩ lại thì chẳng lẽ khi đó Lâm Hùng tới bữa tiệc cũng là vì Cố Bách Thiên?
Nghĩ tới đây, vẻ mặt của người nhà họ Lương đều tái nhợt ngay lập tức, Lương Phúc bị dọa tới độ da mặt cũng co quắp lại, mồ hôi lạnh chảy khắp người, nhìn Cố Bách Thiên bằng ánh mắt run rẩy. Mời đọc truyện trên truyen99.vip
Đây, đây là đứa con rể vô dụng, bỏ đi mà họ biết sao? Sao cậu ta lại có quyền lực lớn như vậy?
Lúc này, vẻ mặt của Hồ Văn Long cũng cực kỳ khó coi, anh ta siết chặt nắm đấm, sao anh ta lại dám động vào một người mà ngay cả anh Hùng cũng kính trọng như vậy chứ?
Mặc dù anh ta có quyền lực rất lớn ở trên đảo Thanh Hà, nhưng dù sao cũng chỉ là côn đồ ở địa phương đó mà thôi, sao dám đắc tội đến người có quyền lực như Lâm Hùng được, Lâm Hùng có thể quét sạch cái túi tiền của anh ta lúc nào không hay đâu.
Thậm chí, chỉ cần một câu nói của Lâm Hùng cũng có thể chặt đứt tất cả con đường làm ăn trên đảo của anh ta.
Sự mất mát thiệt thòi này, anh ta cũng phải nuốt xuống!
"Cố Bách Thiên, cậu đừng ngang ngược quá, hôm nay là ngày mừng thọ của tôi, cậu tìm mấy tay xã hội đen này tới đây làm gì? Cậu muốn làm bà già này sợ hãi mới chịu được đúng không?" Đúng lúc này, bà lớn mở miệng nói bằng giọng lạnh lùng.
Đến giờ phút này, người còn có thể không thay đổi sắc mặt trong nhà họ Lương cũng chỉ còn bà lớn thôi!
Chỉ nghe thấy bà lớn hừ một tiếng rồi tiếp tục nói: "Cả đời bà già này còn có loại sóng to gió lớn nào mà chưa từng nhìn thấy chứ, nghiệp chướng tới mức như cậu, bên ngoài thì giả vờ là phế vật bỏ đi, sau lưng lại ngấm ngầm nuôi dã tâm muốn bày mưu tính kế với cả nhà họ Lương chúng tôi, thật là nực cười! Cậu cho rằng người nhà họ Lương chúng tôi sẽ khuất phục trước cậu hả, cậu đừng mơ! Dù sao nhà họ Lương chúng tôi cũng là một dòng họ giàu sang, có quyền thế